Lục Châu Dã nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Cô không phải một đóa hoa yếu ớt trong mạt thế, mà là một đồng đội mạnh mẽ, đáng tin cậy. Dù chỉ mới quen nhau vài ngày, nhưng tình cảm trong lòng anh càng lúc càng sâu đậm hơn.
Cộc cộc cộc—
Từ bên ngoài, Từ Mục lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của họ: "Đội trưởng, đến lúc lên đường rồi."
Lục Châu Dã ôm Nhược Tinh vào lòng, nhẹ giọng dặn dò: "Anh phải đi rồi, tự chăm sóc bản thân thật tốt."
"Anh cũng vậy."
Nhược Tinh lưu luyến tiễn Lục Châu Dã ra đến tận cửa, chẳng buồn để ý đến ánh mắt của những người khác. Từ Mục nhìn ánh mắt dính chặt lấy nhau như kéo ra sợi tơ tình của hai người, trong lòng không khỏi cô đơn hụt hẫng.
Sau khi tiễn đội ngũ rời đi, Nhược Tinh lập tức mở hệ thống lên kiểm tra. Hôm qua cô đã hoàn thành liên tiếp ba nhiệm vụ: súc ruột, bài tiết, làʍ t̠ìиɦ bằng hậu môn. Hệ thống đã phát thưởng để trong không gian từ tối qua. Phần thưởng bao gồm một viên tinh hạch hệ tinh thần cấp 1, một vé thế thân dùng để kích hoạt phòng, và thêm quyền mua trái cây trong trung tâm mua sắm.
"Hệ thống, sau khi nâng cấp, khách sạn sẽ thêm chức năng ghi âm và phát lại, nhưng tại sao trong trung tâm mua sắm lại không có TV vậy? Nếu khách hàng của tôi muốn xem lại video sεメ của mình trong phòng thì phải làm sao?"
[Khách sạn cấp 3 sẽ mở dịch vụ mua sắm hệ thống cung cấp điện, khách sạn cấp 4 sẽ mở bán thiết bị điện gia dụng. Trước khi mở khóa, khách hàng có thể công khai video và đến phòng chiếu phim để xem. Những khách hàng đồng ý chia sẻ video có thể kiếm đươc điểm tích lũy cá nhân, chủ khách sạn sẽ được hưởng 40% hoa hồng.]
Vậy chẳng phải còn rất lâu nữa mới mua được sao?
"Nếu tôi tự kiếm thiết bị điện, thì có thể sử dụng trong khách sạn không?"
[Có thể, nhưng máy phát điện cấp 3 mà hệ thống cung cấp có công suất giới hạn, nếu cần thêm điện, cô phải tự xoay sở.]
Vậy thì tốt rồi! Khu vực này vốn là trung tâm thành phố, chắc chắn có không ít trạm xăng dầu. Nếu cô tìm được một máy phát điện khác, không cần phụ thuộc vào nguồn điện do hệ thống cung cấp, chẳng phải cô có thể hưởng thụ tiện nghi của khách sạn cấp 5 sớm hơn dự kiến sao?
Hệ thống đã đưa ra cho cô hai con đường để sinh tồn: Một là ở yên trong khách san, sống an phận thủ thường. Hai là bước ra ngoài liều mình chiến đấu, sống một cuộc đời rực rỡ.
Cô tuyệt đối sẽ không nằm yên chờ chết, đời trước cô đã nằm đủ rồi.
Nhược Tinh đi đến mái hiên khách sạn, ngước nhìn bầu trời. Mây đen ngày càng dày đặc, gió cũng bắt đầu nổi lên, có vẻ như không bao lâu nữa sẽ có một trận mưa lớn. Với thời tiết như thế này, hầu như chẳng ai dại dột mà ra ngoài.
Cô đứng đó quan sát một lúc, ngoại trừ đám tang thi đang lờ đờ di chuyển thì chẳng thấy bóng dáng một người sống nào cả. Đối với người bình thường, thời tiết xấu đồng nghĩa với nguy hiểm tăng cao, chẳng có lý do gì để mạo hiểm. Nhưng với cô, đây lại là thời điểm tốt nhất để ra ngoài xem xét. Từ khi đến thế giới này, cô vẫn chưa có cơ hội quan sát kỹ thế giới bên ngoài.
Đối phó với tang thi thì dễ, nhưng nếu gặp phải quá nhiều dị năng giả thì lại phiền phức. Cô không muốn để lộ quá nhiều thông tin về dị năng của Thời Yến và cô, nhất là vào lúc này.
Nhược Tinh gọi Thời Yến xuống. Anh vẫn khoác trên người bộ đồ đen từ đầu đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực. Nhưng cô biết bên trong anh chẳng mặc áo, dưới lớp áo khoác rộng thùng thình ấy chính là cơ thể trắng nõn săn chắc. Nghĩ đến đây, Nhươc Tinh không nhịn được luồn tay vào bên trong sờ soạng vài cái.
Thời Yến nhanh chóng kéo tay cô ra nắm chặt, ánh mắt như cảnh cáo. Hai người cùng bước ra khỏi vùng an toàn.
Thời Yến lặng lẽ kích hoạt dị năng, trong phạm vi một cây số, toàn bộ tang thi cấp một đều bị anh xua đuổi. Anh không muốn lãng phí thời gian vào đám tép riu này.
Khi đứng ở ngã tư cuối phố, hai người nhìn xung quanh. Phía bên phải không xa chính là khu vực tập trung nhiều cửa hàng và trung tâm thương mại nhất.
Đường chính trước mặt đầy rẫy những chiếc xe cũ nát, nằm ngổn ngang khắp nơi. Kính xe bị đập vỡ tan tành, bên trong chẳng còn gì ăn được, hẳn đã bị cướp sạch từ lâu. Mặt đất ở gần một vài chiếc xe có vũng máu đen, cảm giác giẫm lên sền sệt, nhớp nháp, ghê tởm đến mức Nhược Tinh phải vội vàng chà mạnh giày lên mép vỉa hè.
"Muốn tôi cõng không?"
"Thôi đi, tôi không yếu đuối đến mức đó đâu." Nhược Tinh xua tay.
"Giữ sức cho trường hợp khẩn cấp thì hơn."
Cả hai tiếp tục đi về phía trước, dần tiến vào khu phố thương mại. Những cửa tiệm ở hai bên đường đều mở toang, đồ đạc bên trong lộn xộn, rõ ràng vật tư ở đây đã bị cướp sạch. Hy vọng khu vực trung tâm vẫn còn sót lại một ít vật tư.
Cách họ không xa, có một người mặc quần áo rách rưới nằm co ro trên đường, cả người hắn bẩn thỉu, tóc tai rối bù, thoạt nhìn Nhược Tinh còn tưởng là tang thi. Cô vốn đinh làm lơ nhưng người đó cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Người này không có ý tốt.
Nhược Tinh trừng mắt đáp trả, định dùng dị năng dạy cho hắn một bài học. Chẳng ngờ, kẻ kia chỉ hít hít mũi, rồi bất người xoay người, bám lấy cột đèn và lao vút đi như một con khỉ, cuối cùng biến mất ở góc phố.