Tôi Mở Khách Sạn Tình Thú Ở Mạt Thế (NP)

Chương 37: Thí nghiệm số 021789

Trước Sau

break

Nhược Tinh bị Thời Yến đυ. đến hai chân nhũn ra, mệt mỏi tựa vào mặt gương, cảm giác lạnh lẽo khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút.

Thời Yến đổ thêm một ít nước ấm vào bồn tắm, hai người nằm đối mặt nhau trong bồn tắm nghỉ ngơi. Bàn chân nhỏ của Nhược Tinh giẫm lên dươиɠ ѵậŧ mềm oạt của người đàn ông, cảm giác vật dưới chân vừa to vừa mềm khiến cô cảm thấy chơi rất vui, khó mà tưởng tượng được vừa nãy cục thịt này lại có thể đυ. cô sướиɠ đến vậy.

Thời Yến nắm lấy đôi chân nghịch ngợm của cô, hôn nhẹ một cái rồi ngồi dậy. Anh nở nụ cười xấu xa, duỗi tay về phía mông Nhược Tinh, dọa cô sợ đến mức vội đè tay anh lại, hôm nay cô thật sự không làm được nữa.

"Đã đốt lửa rồi còn muốn chạy sao?" Thời Yến gạt tay cô ra, xoa bóp cúc hoa của cô, sau đó đưa hai ngón tay vào trong moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra. Lỗ hậu lần đầu tiên bị đυ. nên hơi sưng lên, cho dù không đưa ngón tay vào, anh vẫn có thể cảm nhận rõ sự ma sát giữa các vách thịt. Dưới sự khuấy động của ngón tay người đàn ông, dịch ruột bên trong dần được phân bố ra, hòa lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ và từ từ chảy ra khỏi cơ thể.

"Ưm..."

"Ngoan, không rửa sạch nơi này sẽ đau bụng đấy." Thời Yến ép Nhược Tinh vào sát người mình, để vai anh che miệng cô lại. Ngón tay của anh hơi căng ra, dọn sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ở bên trong.

"Nhưng em còn kêu như vậy nữa thì đừng trách tại sao tôi không thương hoa tiếc ngọc."

Chính anh đưa ngón tay vào quấy phá mà còn không cho cô kêu. Nhược Tinh hờn dỗi cắn vào vai Thời Yến.

Thời Yến thật sự rất thích sự khiêu khích mang theo chút làm nũng của cô, cả hai lại quay về giường, tiếp tục quấn lấy nhau thêm một lúc nữa. Thời Yến đặc biệt thích hôn cổ và ngực của Nhược Tinh, vừa niết vừa mυ"ŧ núm vυ" cô. Cô thích thú ngân nga, ngón tay không yên ổn mà vén tóc anh, vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt. Cảm giác thoải mái khiến sống lưng Thời Yến bất chợt run lên.

Sau đó, Nhược lại nghịch ngợm chui vào trong chăn quan sát dươиɠ ѵậŧ của Thời Yến. Vừa định đưa nó vào miệng, cô lại phát hiện một dãy số kỳ lạ nằm bên dưới tinh hoàn của anh. Rõ ràng là hình xăm, nhưng lại sống động như thật, rât có chiều sâu.

sy021789.

Cô không nhịn được, đưa tay sờ thử. Thời Yến bất ngờ nhảy bật dậy từ giường, giữ chặt Nhược Tinh lại.

"Đừng nhìn những thứ không nên nhìn." Anh không còn vẻ dịu dàng như lúc trước, lạnh lùng cảnh cáo cô: "Đừng ép tôi phải ăn thịt em ngay bây giờ."

Nhược Tinh mở to mắt đầy nghi hoặc, rồi bỗng nhiên hiểu ra: "Hóa ra anh thật sự có ý định này."

Cô dùng một tay nhẹ nhàng đẩy lùi sự áp chế của Thời Yến, rồi khẽ siết cổ anh từ xa, khiến anh bị đè chặt lên tường, không thể nhúc nhích.

Thời Yến không thể tin nổi nhìn cô, bản thân anh là dị năng giả cấp 5, vậy mà lại bị một dị năng giả cấp 2 hệ Băng áp chế? Chiêu thức này vừa trông giống như khả năng điều khiển tinh thần của anh, vừa mang theo chút áp chế của dị năng hệ sức mạnh. Không ngờ bây giờ lại có kiểu kết hợp dị năng kỳ lạ như thế.

"Anh cho rằng tôi chủ động cho anh chơi là vì đánh không lại anh sao?"

Nhược Tinh ngồi dậy, cười nhạt, trong lòng có hơi buồn. Lúc nãy, hai người vừa quấn quýt lấy nhau đến quên cả thời gian, cô còn nghĩ có lẽ cả hai đều có chút rung động với đối phương. Cô vốn tưởng rằng Thời Yến muốn ăn cô chỉ lời mời gọi sắc tình, ai ngờ anh ta lại thật sự có ý định ăn thịt dị năng giả.

"Thì ra là thỏ con đang chơi trò giả heo ăn thịt hổ với tôi." Thời Yến cười nhẹ, cố tỏ ra thoải mái, nhưng thái độ thờ ơ của anh càng khiến Nhược Tinh tức giận hơn.

"Tôi muốn anh trả lời vài câu hỏi. Thứ nhất, việc nâng cấp dị năng của anh có liên quan đến việc ăn thịt người không? Thứ hai, sy021789 có ý nghĩa gì?"

Thời Yến bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục. Dù Nhược Tinh bóp chặt cổ anh, khiến anh gần như không thở được, nhưng anh vẫn không chịu thốt ra một lời nào. Nhược Tinh bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng mở lời hỏi.

"Thật ra anh không nói, thì tôi cũng đoán được..."

"Mạt thế đã được một năm, thế giới dần hình thành nên các căn cứ. Dù bây giờ anh độc lai độc vãng, nhưng chắc chắn lúc đầu anh cũng đến từ một căn cứ nào đó..."

"Nhưng vì một cơ hội, anh đã ăn hết tất cả dị năng giả trong căn cứ, phá hủy căn cứ, bao gồm cả bạn bè và đồng đội của anh..."

"Anh đúng là súc sinh mà."

Nhược Tinh chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía anh. Ban đầu, người đàn ông vẫn thờ ơ, không chút phản ứng, nhưng rồi cơn giận dữ dần bùng lên, ánh mắt trở nên cuồng loạn. Cho đến khi cô chậm rãi thốt ra những lời cuối cùng…

"Thí nghiệm số 021789."

Những ký ức đau đơn ùa về, mơ hồ nhưng day dứt không thôi. Dường như anh đã nhớ ra gì đó, nhưng lại không muốn đối diện với nó. Hình ảnh cha mẹ, bạn bè, rồi cả những bóng người xa lạ mặc áo trắng… cuối cùng tất cả đều chìm trong biển máu. Cơn choáng váng siết chặt lấy tâm trí, anh không muốn nghĩ tiếp nữa. Đôi mắt anh đỏ ngầu, hai nắm tay điên cuồng đấm vào tường.

Nhược Tinh cố ý gọi ra cái tên đó, chỉ để thử phản ứng của anh, xem thử liệu mình có đoán đúng hay không. Không ngờ, chỉ một cái tên lại khiến Thời Yến mất kiểm soát hoàn toàn. Anh điên cuồng đập đầu vào tường, như thể muốn tự kết liễu chính mình. Nhược Tinh hoảng hốt, không dám buông tay, chỉ sợ nếu lơi lỏng dù chỉ một chút, anh thật sự sẽ làm mình bị thương.

"Thời Yến, bình tĩnh lại đi!"

Cô giữ chặt đầu anh, khẽ cắn lên vết thương trên môi rồi hôn xuống. Vị máu tanh ngọt tràn vào miệng, khiến Thời Yến dần bình tĩnh lại. Anh đáp lại nụ hôn của cô, vừa dịu dàng vừa sâu lắng. Hơi thở hai người quấn lấy nhau, nụ hôn mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn, đến khi tách ra, giữa hai người vẫn còn vương lại một sợi tơ bạc mỏng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc