Nhược Tinh như vừa trải qua cái chết thêm một lần nữa, trong đầu cô lóe lên một luồng ánh sáng, cô không còn nhớ rõ mình là ai, mình đang ở đâu.
Lục Châu Dã nằm bên cạnh cô, dịu dàng ôm cô gái đầm đìa mồ hôi vào lòng. Đôi bàn tay thô ráp vuốt ve tấm lưng trắng nõn mịn màng của cô, xoa dịu dư vị còn sót lại sau khi đạt cực khoái.
Chiếc giường bị hỗn hợp máu xử nữ, dâm dịch, tϊиɧ ɖϊ©h͙, nước ŧıểυ, làm cho ướt nhẹp, chắc chắn không thể ngủ được. Lục Châu Dã cũng không thấy người phục vụ nào khác trong khách sạn nên định tự mình thay ga trải giường. Anh mặc áo choàng tắm vào, mở cửa tủ ra. Bên trong là một bộ khăn trải giường mới.
Anh vào phòng tắm trước, mở vòi nước trong bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó quay lại giường bế Nhược Tinh lên.
"Tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ tiếp nhé?"
Nhược Tinh chẳng còn sức lực để nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu. Lục Châu Dã thả cô vào bồn tắm nước ấm, rồi xoay người đi dọn dẹp đống bừa bộn trên giường.
Cô vốn định tự mình rửa sạch phần thân dưới nhớp nháp, để dòng nước cuốn trôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, nhưng bây giờ cô thậm chí còn không nhấc nổi một ngón tay.
Sau khi ngâm mình trong nước ấm một lúc, mí mắt cô không thể chịu nổi mà khép lại.
Lục Châu Dã quay lại liền phát hiện Nhược Tinh đã ngủ thiếp đi trong bồn tắm. Anh sủng nịch vươn tay đỡ lấy cô, đưa những ngón tay thô ráp của mình vào trong âʍ ɦộ, moi hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.
Cô gái dù đang say giấc nhưng vẫn mẫn cảm mà nhỏ giọng ngâm nga, suýt chút nữa hại anh lau súng cướp cò.
Hôm nay không thể tiếp tục làm nữa.
Lục Châu Dã có chút đau lòng lau khô người cho cô rồi ôm về giường, còn xoa bóp cơ bắp giữa hai chân cô một chút, phòng ngừa chân cô run rẩy ngày mai lại không đứng dậy được.
Cả hai người đều vô cùng mệt mỏi, chẳng mấy chốc trong phòng đã vang lên tiếng thở đều đều.
**********
Sáng sớm, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Một tia sáng xuất hiện ở chân trời phía đông, cẩn thận thấm vào bầu trời xanh nhạt, Từ xa, một ngày mới dần dần đến gần. Ánh nắng xuyên qua màn sương và trải lên vạn vật, giống như sự yên bình trước ngày tận thế.
Gần đến giữa trưa, Nhược Tinh mới tỉnh dậy, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là núm vυ" màu nâu của Lục Châu Dã. Cô chưa từng ngủ cùng ai nên nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu.
Người đàn ông vẫn còn đang ngủ say, ký ức đêm qua dần quay trở về. Mặc dù bị thiết lập của căn phòng ảnh hưởng, nhưng tư thế động tình trong gương của chính mình vẫn khiến cô không ngừng đỏ mặt.
"Ọc —"
Đói quá, hôm qua cô chỉ ăn một gói mì chắp vá qua ngày, cả đêm lăn lộn khiến bụng cô chẳng còn lại gì. Cô rón ra rón rén đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, rồi đến máy bán đồ ăn trưa trong đại sảnh, gọi một phần cơm cà ri thịt heo chiên.
Trong sảnh không có người khác, có vẻ như các thành viên trong ŧıểυ đội đã ra ngoài từ sớm để đánh tang thi, chuộc thân cho đội trưởng nhà mình.
Cơm trưa được đóng gói trong hộp nhựa, nhìn bên ngoài không thể thấy rõ hình dáng của món ăn. Nhược Tinh háo hức mở nắp hộp, hơi nóng mờ mịt bốc lên, hòa quyện với hương thơm của thịt, lan tỏa khắp căn phòng.
Món cà ri vàng được trộn với thịt viên, khoai tây và cà rốt thái hạt lựu, trải đều trên lớp cơm trắng dẻo mềm, căng mọng và óng ánh như ngọc. Cơm có vẻ như được nấu từ loại gạo tươi ngon, thơm ngọt. Những miếng thịt heo chiên giòn có lớp vụn bánh mì vàng rộm bên ngoài, nhìn như vừa mới được bưng ra từ bếp.
Cô cầm lòng không được mà gắp ngay một miếng thịt đưa vào miệng. Bên ngoài giòn rụm, bên trong thấm đẫm nước thịt thơm ngon, rõ ràng miếng thịt đã được chiên với độ lửa hoàn hảo. Cơm cà ri có chút cay nhẹ, vừa đủ để làm dịu độ béo của đồ chiên, khiến cô ăn mãi không chán.
Trong mạt thế, con người thậm chí còn không dám mơ đến một bữa ăn như thế này. Nếu có thể, cô chắc chắn phải mua thêm vài phần để bán.
Nghĩ đến việc kiếm tiền, Nhược Tinh chợt nảy ra ý tưởng nên hỏi hệ thống: "Nếu tôi tự thu thập tinh hạch, liệu có thể đổi thành điểm tích lũy cho khách sạn không?"
[Có thể. Tinh hạch thu được từ khách hàng sẽ chỉ chuyển thành điểm tích lũy của khách sạn sau khi tiêu dùng và xác nhận giao dịch. Còn tinh hạch do chủ khách sạn tự tìm sẽ được cộng trực tiếp vào điểm tích lũy của khách sạn. Máy bán đồ ăn trưa cấp 1 có thể cung cấp tối đa 20 suất ăn mỗi ngày.]
Tốt quá!
Nhược Tinh phấn khởi đến mức không hay biết cà ri đã dính trên má mình, bàn tính nhỏ trong đầu cô bùm bùm vang lên liên tục.