Tôi lạnh nhạt nói: “Lư Phi Phi, có phải tôi gài bẫy hay không, có phải tôi lừa gạt hay không, thì để mọi người xem camera giám sát không phải sẽ rõ sao?” “Cô sợ mọi người xem được sao? Hay là hai người chột dạ rồi?”
Lư Phi Phi có chút không chống cự nổi nữa rồi: “Tôi có gì phải chột dạ chứ, xem thì xem camera giám sát đi, sai sợ ai chứ!”
“Tại sao phải xem camera giám sát ở nhà hàng Kiến Quốc và nhà hàng STA chứ?”
“Chuyện tối ngày hôm nay, xảy ra ở chỗ này, xem camera giám sát của nhà chú Âu Dương là được rồi”.
Tôi nói: “Nếu đã muốn để mọi người biết đầu đuôi mọi chuyện, vậy đương nhiên là phải bắt đầu từ đầu rồi, nhất định phải để mọi người xem camera giám sát, hai người mở miệng ra là nói tôi sai, vậy tại sao lại muốn ngăn cản không cho tôi phát camera giám sát chứ?”
Lúc này đột nhiên Long Phi Phi nói: “Đúng vậy, nếu muốn giải quyết sự việc thì phải công khai minh bạch mọi chuyện, có một số chuyện cũng không thể nói rõ ràng được, nhất là chuyện xảy ra mâu thuẫn, ai cũng nói mình đúng”.
“Camera giám sát mới là chứng cứ tốt nhất mà không thể làm giả được, đến lúc đó, ai nói dối thì sẽ rõ hết thôi”.
Long Phi Phi là cảnh sát, rất có kinh nghiệm giải quyết những chuyện như thế này.
Âu Dương Bác nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy xem camera giám sát”.
Đàm Diệu cười nói: “Tôi cũng đề nghị xem camera giám sát”.
Lư Thần Dương nhíu chặt mày, vốn dĩ ông ta rất có lòng tin, ông ta tin con gái mình và Lý Quốc Thắng không có vấn đề gì, mọi chuỵệnđều là lỗi của tôi.
Nhưng khi tôi nói ra rằng muốn xem camera giám sát, biểu hiện của Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng là đang muốn thoái thác, rõ ràng là có vấn đề.
Lư Thần Dương không bình tĩnh được nữa, nhưng mọi người đều yêu cầu xem camera giám sát, Lư Thần Dương cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Tôi nói: “Xin mọi người hãy đợi một lát, camera giám sát sẽ rất nhanh được trích xuất ra thôi”.
Tôi đã sớm nhắn tin cho Lý Cương, cầm đoạn băng ở nhà hàng Kiến Quốc và nhà hành STA đến, Lý Cương làm việc rất nhanh chóng, đã đang trên đường đi đến rồi.
Camera giám sát nhà Âu Dương Bác được trích xuất ra đầu tiên.
Quản gia cầm máy tính bảng ra, điều khiến đến đoạn thời gian chúng tôi cãi nhau.
Nhưng mà tôi không để mọi người xem ngay, tôi phải tìm thấy đoạn băng trước đó nữa, sau đó xem theo thứ tự, tôi phải khiến hai người Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi lộ bộ mặt thật trước mặt mọi người.
Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi có chút gấp gáp, bây giờ hai người bọn họ cũng không giám nói gì, chuyện xem lại camera giám sát, các ông lớn đều đã đồng ý rồi.
Mọi người đang uống rượu, nói chuyện, không khí đã dần ôn hòa trở lại, mọi người đều biết, đây là sự bình yên trước khi mưa to gió lớn ập đến.
Lư Thần Dương gọi Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng đến một nơi yên tĩnh, thuận phong nhĩ của tôi có thể nghe được, Lư Thần Dương đang nghe ngóng về mẫu thuẫn với tôi.
Lý Quốc Thắng cũng không dám giấu giếm, nói ra hết mọi chuyện, nhưng Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi đều khăng khăng là mọi chuyện đều là do tôi bày mưu hãm hại.
Lư Thần Dương nói Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng hãy yên tâm, có ông ta ở đó, tối nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Mười phút sau, hai đoạn băng từ camera giám sát của hai nhà hàng đã đến.
Quản gia cầm USB, cắm vào máy tính, bắt đầu phát đoạn băng của camera giám sát, bắt đầu từ nhà hàng Kiến Quốc.
Mọi người đều vây quanh lại để xem.
Đầu tiên là ở phòng mà các học sinh xảy ra cãi vã với giám đốc, đáng lẽ mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, nhà hàng còn trả lại cả tiền đặt cọc, các học sinh cũng rời đi rồi.
Lúc này, Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi xuất hiện, Lý Quốc Thắng bắt đầu hỏi ép giám đốc, bắt ông chủ của họ và người đặt phòng phải giải thích rõ mọi chuyện.
Trong lúc tranh chấp, Lý Quốc Thắng đã đánh giám đốc, giám đốc gọi bảo vệ đến, nhưng Lư Phi Phi lại ra mặt, vô cùng hống hách, không có bảo vệ nào dám ra tay.
Lúc đó, lời nói của Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng đều là sỉ nhục, nhiều lần dọa dẫm người khác, không để ai vào trong mắt, bộ mặt xấu xa phơi bày hết trước tất cả mọi người.
Sắc mặt hai người có chút khó coi, sắc mặt của mọi người cũng rất phức tạp, Lý Quốc Thắng vội vã giải thích: “Lúc đó chúng tôi đã đặt nhà hàng để họp lớp, nhưng giám đốc nhà hàng nói phòng đó đã có người đặt rồi, bảo chúng tôi hãy rời đi, lúc đó tôi tức giận quá, đây rõ ràng là nhà hàng đang bắt nạt khách, vậy nên tâm trạng có chút kích động”.
Lời giải thích của Lý Quốc Thắng không hề có sức thuyết phục, cậu ta sỉ nhục người khác hết lần này đến lần khác, chuyện này không liên quan gì đến việc nhà hàng bắt nạt khách hàng.
Sau đó, Đàm Văn đã xuất hiện để xin lỗi, cũng nói rõ tình trạng đặt bàn, là hắn ta đặt bàn suông bằng mồm với ông chủ, mà ông chủ lại quên mất chuyện này, vậy nên nhân viên phục vụ mới đặt phòng bao riêng này cho các bạn học sinh, đây chỉ là hiểu lầm.
Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi không hề hài lòng với lời xin lỗi của Đàm Văn, sau khi Đàm Văn nói ra thân phận của mình thì bị Lư Phi Phi sỉ nhục.
Sau đó Lý Quốc Thắng cũng ép Đàm Văn quỳ xuống xin lỗi, hai người mâu thuẫn rồi đánh nhau.
Đàm Văn bị đánh, tôi ra mặt để ngăn lại, Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi lại sỉ nhục tôi và Lưu Thiến, nhưng tôi vẫn không hề ra tay, thầy giáo ra mặt để can ngăn, Lý Quốc Thắng mới tha cho Đàm Văn.
Xem đến đây, sắc mặt của Đàm Diệu và Đàm Văn tức đến tím tái.
Chuyện này Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng thực sự quá quắt.
Sắc mặt Đàm Diệu lạnh lùng: “Chủ tịch Lư, con gái và con rể của anh đúng thật là lợi hại quá, sỉ nhục tôi, còn đánh con trai tôi, đúng là dạy dỗ rất tốt”.
Lư Thần Dương tức tím mặt, không nói gì.
Sau đó ông chủ nhà hàng xuất hiện, dù cho Lư Phi Phi có thân phận gì, cũng không chịu tiếp đãi họ.
Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng không đặt được bàn, những nhà hàng khác cũng đã không còn chỗ, vậy là tôi đã đặt bàn cho họ, đưa bọn họ sang nhà hàng STA.
Sau đó, Lý Quốc Thắng gọi món, nói muốn rượu và đồ ăn tốt nhất, nhân viên phục vụ vẫn luôn dành sự phục vụ tốt nhất cho bọn họ.
Sau khi mọi người ăn cơm xong trong không khí vui vẻ, nhìn thấy giá món ăn và rượu quá cao, Lý Quốc Thắng không chịu trả tiền, xung đột với giám đốc nhà hàng, Lý Quốc Thắng ra tay đánh giám đốc trước, đánh Lý Cương ngã trên mặt đất.
Giám đốc tức giận gọi bảo vệ, Lý Quốc Thắng lại xúi giục các học sinh đánh nhau với bảo vệ.
Sau đó Lý Quốc Thắng bị khống chế, Lư Phi Phi lấy ra một phần tiền, cắt đứt quan hệ với Lý Quốc Thắng, Lý Quốc Thắng bị người của nhà hàng vây lại, tôi ra mặt cho Lý Quốc Thắng, cho cậu ta mượn một triệu tám trăm tệ.
Tôi gọi điện thoại cho Hướng Vấn Thiên, bảo Lý Quốc Thắng viết giấy nợ, lãi trả theo tháng.
Sau đó là đoạn băng thứ ba, ban nãy, từ sau khi Lý Quốc Thắng đến, cậu ta luôn nhắm vào tôi và Đàm Văn, sau đó sỉ nhục bạn gái của tôi là Lưu Thiến, tôi nhịn hết lần này đến lần khác, đến khi không thể nhịn nổi nữa mới ra tay đánh người.
Tôi đẩy Lư Phi Phi cũng là vì cô ta nói tôi là đồ thấp kém.
Mọi người đều đã xem hết các đoạn băng, vẻ mặt Lư Thần Dương vô cùng tức giận, nhìn về phía con gái và Lý Quốc Thắng, rõ ràng những gì mà hai người nói khác xa so với camera giám sát ghi lại.
Không khí bỗng trở nên rất kỳ quái, sắc mặt gấp gáp của Âu Dương Bác và Đàm Diệu cũng ôn hòa trở lại.
Bây giờ đã đến lúc tôi biểu diễn rồi.
Tôi nói: “Mọi người đã xem hết các đoạn băng từ camera giám sát rồi”.
“Ở nhà hàng Kiến Quốc, trong cuộc họp lớp, vốn dĩ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi, tôi đã tìm cho mọi người một nhà hàng khác, nhưng Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi cứ muốn làm lớn chuyện, còn không ngừng sỉ nhục tôi và Lưu Thiến, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện”.
“Lý Quốc Thắng không coi ai ra gì, còn đánh Đàm Văn”.
“Ở nhà hàng STA, cậu ta đã ăn uống cơm chùa, không chịu thanh toán, lại còn tức giận đánh giám đốc nhà hàng, sau đó tôi cũng không còn cách nào đành phải cho Lý Quốc Thắng mượn tiền”.