Lúc này Lư Phi Phi mới lên tiếng: "Trương Sơn Thành, nhà hàng đó hoàn toàn không phải của cậu mà là của chú Âu Dương. Với quan hệ của bố tôi và chú Âu Dương, cậu nghĩ xem chú ấy có quan tâm đến bữa ăn đó không?" "Bữa ăn đó, chú Âu Dương coi như mời chúng tôi, còn đống đồ bị đập phá cũng coi như chưa từng xảy ra".
"Cậu cậy là mình có quan hệ tốt với chú Âu Dương, giả danh làm ông chủ nhà hàng, lại còn bắt chẹt của Quốc Thắng mười tám triệu tệ”.
Cũng thú vị đấy, thế mà chuyện này cho tới giờ tôi vẫn chưa được biết!
Lần trước tôi cho Lý Quốc Thắng một bài học là để trút giận cho Lưu Thiến, khiến Lý Quốc Thắng phải gánh chịu các khoản nợ, nhưng bây giờ, Lý Quốc Thắng lại không sao cả, hơn nữa còn về bên Lư Phi Phi.
Có vẻ như Lư Phi Phi đã đến tìm Âu Dương Bác, hoặc Âu Dương ŧıểυ Nhiễm để giải quyết chuyện này.
Mặc dù Âu Dương Bác để tôi làm ông chủ, thu nhập và quyền quản lý nhà hàng đều nằm trong tay tôi, nhưng người đứng tên trên giấy tờ pháp lý và giấy phép đăng ký đều để tên Âu Dương Bác.
Bởi vì tôi và Âu Dương Bác đều không thiếu tiền, đống giấy tờ đó có thay tên hay không cũng không thành vấn đề, Lư Phi Phi chỉ cần điều tra một chút là biết ông chủ nhà hàng là ai.
Tại sao không ai nói với tôi chuyện này?
Tôi bực hết cả mình.
Âu Dương ŧıểυ Nhiễm nhíu mày: "Phi Phi, Sơn Thành không thể làm ra chuyện như vậy, sao anh ấy có thể moi tiền của các cậu chứ? Nếu như các cậu có chuyện gì hiểu lầm, tớ sẽ làm chủ cho các cậu, giải quyết mọi chuyện".
"Chỉ cần là chuyện liên quan tới tiền nong, đều không thành vấn đề".
“Mọi người đừng vì tiền mà làm sứt mẻ tình cảm”.
Lư Phi Phi nói: "ŧıểυ Nhiễm, hôm nay là sinh nhật của cậu nên tớ nể mặt cậu, tớ không thèm tính toán với Trương Sơn Thành".
"Người của Trương Sơn Thành và anh Đao đã đánh Lý Quốc Thắng, khiến Lý Quốc Thắng mất hết mặt mũi, cậu ta lại còn gây khó dễ cho tớ. Những chuyện này tớ đều nhớ, rồi sẽ có một ngày tớ tính sổ với cậu ta!"
“Đúng vậy!”, Lý Quốc Thắng lạnh lùng nói: “Nhục nhã hôm đó, tôi sẽ trả bằng hết! Trương Sơn Thành, hôm nay tôi bỏ qua cho cậu, sau này tôi nhất định bắt cậu phải trả giá!”
Tôi đang định trút giận thì một giọng nói truyền tới.
"Lý Quốc Thắng, anh định bắt ai trả giá?"
Giọng nói này quá quen thuộc, ba người chúng tôi quay lại nhìn thì thấy một thanh niên đẹp trai đang tiến lại gần.
Người này có thân hình cao lớn, dũng mãnh, chiều cao dáng người tương đương Lý Quốc Thắng, chính là Đàm Văn.
Đàm Văn đi tới, sau đó phía bên kia vang lên tiếng xôn xao, mọi người vây quanh, ngay cả Lư Thần Dương cũng đặt ly rượu trong tay xuống, bước tới.
Xuyên qua đám đông, tôi nhìn thấy những người đang bước đến, Đàm Quý Dương cũng đến rồi.
Vài cô gái xinh đẹp nhìn thấy Đàm Văn, lập tức vây quanh.
“Cậu Đàm...”
“Anh Văn...”
Một vài người đẹp nắm lấy cánh tay của Đàm Văn, ngay cả gương mặt cũng mang vẻ lẳng lơ, ưỡn ẹo làm nũng đầy quyến rũ, khiến người ta tê dại, họ mặc kệ xung quanh mà cọ xát vào cơ thể của Đàm Văn.
Có vẻ như Đàm Văn là người mà những người phụ nữ này đang theo đuổi, hoặc là giữa bọn họ có mối quan hệ rất mập mờ.
Tôi thực sự nhìn không ra Đàm Văn là một tay chơi, có vẻ như hắn ta thường xuyên đùa vui với các cô gái trong các bữa tiệc và một số nơi công cộng.
"ŧıểυ yêu tinh, bây giờ anh đang bận, khi nào xong việc sẽ tới tìm các em".
Đàm Văn dỗ dành các cô gái vài câu, họ mới miễn cưỡng rời đi.
“ŧıểυ Nhiễm, sinh nhật vui vẻ”, Đàm Văn lấy ra một hộp quà xinh đẹp đưa cho Âu Dương ŧıểυ Nhiễm.
Âu Dương ŧıểυ Nhiễm nhận lấy hộp quà, nói lời cảm ơn một cách đơn giản rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
Đàm Văn nói: "ŧıểυ Nhiễm, cô không mở ra xem sao?"
Âu Dương ŧıểυ Nhiễm nói: "Nếu có thời gian thì anh đi cùng mấy người phụ nữ khác của anh đi. Thành ý của anh, tôi đã nhận, món quà là gì cũng không quan trọng".
Âu Dương Bác và Đàm Quý Dương trước đã từng làm việc với nhau, đương nhiên hai người quen biết nhau, nhưng xem ra không quá thân, Âu Dương ŧıểυ Nhiễm không thích tiếp xúc quá nhiều với Đàm Văn.
Đàm Văn có chút xấu hổ: "ŧıểυ Nhiễm, cô cũng biết những người phụ nữ này, họ luôn thích quấn lấy tôi, tôi có đuổi, họ cũng không đi".
"Món quà tôi mua cho cô được mang về từ Pháp đấy, cô xem đi".
Lư Phi Phi lạnh lùng nói: "Đàm Văn, ŧıểυ Nhiễm đã nói là không xem rồi mà, anh còn chèo kéo cái gì thế? Hạng người ăn chơi đào hoa như anh mà dám tơ tưởng đến ŧıểυ Nhiễm, tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu!"
Sắc mặt Đàm Văn cũng lạnh đi: "Lư Phi Phi, tôi đang nói chuyện với ŧıểυ Nhiễm, cô chen vào làm gì vậy? Tôi hoàn toàn không quen biết cô! Đừng nói chuyện với tôi!"
Lý Quốc Thắng tiến lên một bước, hung tợn nói: "Sao nào? Đàm Văn, lần trước bị tôi đánh còn chưa đủ sao?"
"Chỗ này không hoan nghênh anh, đừng tự chuốc nhục!"
Giọng nói của Lý Quốc Thắng có chút lớn, đầy vẻ kiêu ngạo, rất nhiều thanh niên cách đó không xa đều nghe thấy.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
Đàm Văn không giữ nổi bình tĩnh nữa: "Lý Quốc Thắng, chuyện lần trước tôi với anh chưa xong đâu, anh còn dám kiêu ngạo trước mặt tôi!"
"Ha ha...", Lý Quốc Thắng có chút khinh thường nói: "Lần trước lúc anh rời đi, anh ăn nói hung dữ lắm kia mà, không phải nói muốn cho tôi một trận sao?"
"Tôi đợi lâu như vậy, cũng không thấy anh hành động gì vậy?"
"Tôi nói cho anh biết, Đàm Văn, tôi không sợ anh, tôi và Phi Phi sẽ sớm đính hôn, làm sao tôi có thể để ý đến anh chứ?"
Lư Phi Phi thế mà chơi thật, sắp kết hôn với Lý Quốc Thắng?
Chẳng lẽ lần trước chia tay với Lý Quốc Thắng ở nhà hàng chẳng qua là Lư Phi Phi muốn rút lui, bọn họ đang diễn kịch?
Nhưng lúc ấy, tôi thấy rõ ràng từ ánh mắt của Lư Phi Phi, cô ta thực sự muốn rời khỏi Lý Quốc Thắng.
Nhưng Lý Quốc Thắng có thể nói cậu ta sắp đính hôn với Lư Phi Phi, có vẻ như đó là sự thật.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Hay nên nói là, phụ nữ rất hay thay đổi.
Sắc mặt Đàm Văn tái nhợt: "Lý Quốc Thắng, hôm nay là sinh nhật ŧıểυ Nhiễm, tôi không chấp anh, chuyện lần trước cộng thêm chuyện hôm nay, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi tính sổ với anh!"
Lý Quốc Thắng khinh thường nói: "Đàm Văn, đừng chỉ có ở đây ‘khua môi múa mép’ nữa, có ý nghĩa gì sao? Anh muốn giải quyết tôi á, tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh".
“Còn cậu, Trương Sơn Thành”, gương mặt Lý Quốc Thắng đầy vẻ khiêu khích: “Tôi đã điều tra sự việc lần trước. Tất cả là do cậu sắp đặt cục diện cho tôi. Cậu và Lưu Thiến, con chó cái đó, đợi đấy cho tôi, sớm thôi, tôi sẽ tìm các người tính sổ!"
Lời nói của Lý Quốc Thắng hoàn toàn khiến Đàm Văn và tôi tức giận!
Đàm Văn nắm chặt tay, tức điên lên được, định ra tay, nhưng nhìn bố hắn ta đang ở đằng kia, nghĩ đến tình cảnh hiện tại và bữa tiệc tối nay, hắn ta đành nhịn xuống.
Nhưng tôi nhịn không được.
“Mày nói ai là con chó cái?”, sắc mặt tôi rất lạnh lùng: “Có giỏi thì mày nói lại lần nữa”.
Lý Quốc Thắng lặp lại lời vừa rồi, tràn đầy ý cười: "Sao nào? Lưu Thiến, con chó cái đó, tôi đã ngủ với cô ta năm năm, cô ta được tôi chơi những năm năm, còn không phải là một con chó cái sao? Trương Sơn Thành, mày chỉ nhặt lại đồ bỏ đi của tao mà thôi".
Cơn giận của tôi từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu!
Nắm đấm của tôi cuộn chặt, đang định ra tay, Âu Dương ŧıểυ Nhiễm liền đứng giữa tôi và Lý Quốc Thắng.
Âu Dương ŧıểυ Nhiễm hét lên: "Lý Quốc Thắng, cậu đừng có mà ăn nói quá đáng!"
Lư Phi Phi nói: "ŧıểυ Nhiễm, chuyện ở đây cậu đừng xen vào. Lần trước Lý Quốc Thắng bị đánh rất thảm, đều là do Trương Sơn Thành hại".