Không thể không nói Lư Phi Phi rất có khí thể, nhất định là người đã trải qua nhiều chuyện, ánh mắt lạnh lùng, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu.
Nhưng câu nói bảo vệ là rác rưởi của cô ta đã chọc tức tất cả bảo vệ, nhưng bảo vệ cũng không dám động tay.
Những người này làm bảo vệ ở khách sạn, ở nơi này thường xuất hiện những người có thân phận cao quý, chắc chắn họ nhận ra quần áo, túi xách của Lư Phi Phi đều là hàng hiệu.
Tất cả bảo vệ đưa ánh mắt nhìn về hướng giám đốc.
Nhưng bộ quần áo một trăm bảy mươi nghìn tệ, túi xách hơn chín trăm nghìn tệ cũng khiến những người có mặt ở đó vô cùng ngạc nhiên, bao gồm cả tôi.
Những người giàu điên rồi sao, mua một bộ quần áo mà bằng thu nhập trong mấy năm của người nghèo!
Có người cả đời cũng không kiếm đủ tiền mua cái túi xách đó!
Sắc mặt của giám đốc vẫn khó coi như vậy, đâm lao thì phải theo lao, anh ta cũng bị khí thế của Lư Phi Phi áp đảo rồi, “Vậy mọi người cứ đợi ở đây, đợi khách đến rồi ngoan ngoãn rời đi!”
Lúc này, chuông điện thoại của Lư Phi Phi vang lên.
Lư Phi Phi nói vài câu rồi đưa điện thoại cho giám đốc, nói: “Ông chủ của các anh gọi tới”.
Giám đốc liền ngây người, “Ông chủ của chúng tôi?”
Lư Phi Phi lạnh lùng nói: “Còn không mau nghe máy!”
Giám đốc nghe điện thoại, tuy xung quanh có nhiều người ăn cơm rất ồn ào, nhưng tôi có thể nghe thấy âm thanh từ trong điện thoại.
Phía bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của một người trung niên: “Cậu làm ăn kiểu gì vậy!”
“Đến con gái chủ tịch tập đoàn Xuân Kỳ cậu cũng dám đuổi?”
“Cậu ăn gan hùm rồi sao!”
Giám đốc nghe thấy tiếng của ông chủ, nghe thấy ông chủ tức giận, sợ toát hết mồ hôi: “Ông chủ... trước đó tổng giám đốc đã nói rằng phòng này có mấy người bạn, còn có vài lãnh đa͙σ sắp đến, có khá đông người, nên chúng tôi bắt buộc phải đuổi họ đi để trống ra phòng đó...”
Ông chủ tức giận: “Đó là tôi đã dặn, nhưng cậu làm việc có mắt nhìn một chút được không? Người có thân phận cao quý đến thì nói cho tổng giám đốc một câu được sao? Cậu tự mình giải quyết được chưa?”
“Con gái của Lư Thần Dương ở đó, tôi sẽ bảo bạn bè đến đây, xin lỗi thầy cô và các bạn!”
“Xin lỗi khách cho đàng hoàng, hiểu chưa!”
Nói xong, ông ta cúp luôn máy.
Phòng này là do ông chủ khách sạn đích thân đặt cho vị khách khác, vị khách này rốt cuộc là ai chứ?
Tay của giám đốc run lên, trả lại điện thoại cho Lư Phi Phi.
Giám đốc vội vã xin lỗi thầy giáo và các bạn, còn bảo vệ thì đứng ngây người.
Giám đốc cho giải tán đám bảo vệ.
Một cuộc điện thoại của Lư Phi Phi có thể giải quyết mọi chuyện, con gái của Lư Thần Dương, ai dám đắc tội chứ?
“Đợi đã!”, Lý Quốc Thắng lạnh lùng nói: “Cứ đi như vậy sao? Mấy tên bảo vệ thấp kém này ban nãy còn muốn ra tay, còn muốn đánh chúng tôi, cứ thả đi như vậy sao?”
“Quỳ hết xuống xin lỗi!”
Quỳ xuống xin lỗi?
Những bảo vệ này chỉ là nghe theo lệnh làm việc, cũng chỉ vì sự an toàn của khách sạn, làm như vậy có chút quá đáng rồi nhỉ?
Nếu muốn giám đốc quỳ xuống xin lỗi, thì còn được, nhưng tôi thấy vẫn hơi quá đáng, chắc chắn giám đốc cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.
Sắc mặt của giám đốc liền thay đổi, sắc mặt của mười mấy bảo vệ cũng rất khó coi.
Giám đốc nói: “Thưa anh, ở đây có rất nhiều người ăn cơm, ầm ĩ lâu như vậy là do chúng tôi sai, chúng tôi xin lỗi các anh, bữa cơm này xin được miễn phí cho các anh”.
“Còn những vị khách đã làm khó các anh cũng sẽ đứng ra xin lỗi các anh”.
“Anh bỏ qua cho chúng tôi nhé”.
“Bắt buộc phải xin lỗi”, Lư Phi Phi cũng nói: “Làm sai thì phải chịu trách nhiệm”.
“Có thể mấy người thấy rất quá đáng, nhưn nếu sau lưng chúng tôi không có thế lực, mấy người sẽ cầm gậy đánh chúng tôi, đuổi chúng tôi đi, đến lúc đó, sự sỉ nhục chúng tôi phải chịu đựng còn nhiều hơn mấy người phải quỳ xuống”.
Lý Quốc Thắng cũng nói: “Quỳ xuống xin lỗi, thì chúng tôi sẽ tha thứ cho mấy người, bằng không, sẽ không ai được rời đi cả, chuyện hôm nay không xong đâu!”
Hai người khí thế ép người, một mực muốn bảo vệ và giám đốc quỳ xuống.
Những bạn học khác im lặng không nói gì, có vài người đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, còn có người giống như trút được nỗi giận.
Sắc mặt của giám đốc và bảo vệ vô cùng khó coi, quỳ xuống xin lỗi trước mặt bao nhiêu người ở đây, vậy coi như là mất hết mặt mũi, thà đánh bọn họ một trận còn dễ chịu hơn.
Thầy giáo không thể nhìn tiếp được nữa, đi về phía trước, nói: “Quốc Thắng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bọn họ biết sai rồi, cũng xin lỗi chúng ta rồi, bỏ qua cho bọn họ đi”.
Lý Quốc Thắng nói: “Thầy, thầy vẫn luôn dạy chúng em, ‘nam tử hán đại trượng phu’, làm sai phải chịu trách nhiệm, không dạy dỗ mấy người này thì họ không biết trời cao đất dày, sau này gặp phải những chuyện giống như thế này sẽ bắt nạt người khác”.
“Lần này chúng ta dạy dỗ bọn họ, cho bọn họ nhớ rõ bài học này!”
Thầy giáo nói lời sâu xa: “Tôi còn dạy các em, làm người phải có lòng khoan dung, nếu chuyện này đã giải quyết xong rồi, chúng ta ngồi xuống hồi tưởng chuyện xưa, bồi đắp tình cảm, đừng vì chuyện của người ngoài mà ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta”.
Lư Phi Phi đi tới, nói: “Thầy à, những người này, ỷ thế ức hiếp người, khinh thường người khác, vẫn nên dạy dỗ bọn họ một chút thì hơn”.
“Chuyện ở đây thầy đừng quan tâm nữa”.
Những học sinh khác cũng nói đỡ cho Lý Quốc Thắng.
“Thầy, chuyện ở đây thầy đừng quan tâm nữa”.
“Đúng vậy, nên dạy dỗ bọn chúng một chút”.
“Aiz...”, thầy giáo nặng nề thở dài, nói: “Không biết là do các em đã lớn rồi hay là do tôi già rồi...”
Lời của thầy giáo bị sự ồn ào xung quanh át đi, thầy giáo đành đi vào phòng ăn, không quan tâm đến chuyện ở đây nữa, hai bạn nữ đi theo rót trà cho thầy.
“Còn không chịu quỳ!”, Lý Quốc Thắng ép người: “Rốt cuộc mấy người có chịu quỳ hay không!”
Lời xin lỗi của giám đốc và bảo vệ không hề có tác dụng, có mấy người mặt mày đỏ ửng, tức giận, còn có vài người sợ hãi sắp khóc.
Bầu không khí hết sức căng thẳng.
“Mẹ nó!”, bỗng nhiên một người bảo vệ nói lớn: “Ông đây không quỳ đấy, làm sao nào!”
“Ông đây quỳ trước trời trước đất trước bố mẹ, mày là cái thá gì!”
“Ông đây không làm nữa!”
Nói xong, bảo vệ đó vứt cây gậy đang cầm trong tay sang một bên, vừa đi vừa cời đồng phục, đi ra bên ngoài.
“Tôi cũng không làm nữa!”, một bảo vệ khác nói: “Một tháng tiền lương được ba nghìn tệ mà áp lực như cầm mấy trăm nghìn tệ vậy, các anh em, sau này có duyên còn gặp lại, tôi đi đây!”
Hai bảo vệ đi rồi, những bảo vệ khác cũng tỏ ra không muốn làm nữa, tôi nhìn thấy trên mặt Lý Quốc Thắng lộ ra nụ cười hài lòng.
Dường như cậu ta muốn ép những người này phải đi, mất công việc!
“Đợi đã!”, giám đốc hét lớn gọi những bảo vệ đang muốn lời đi lại, nói: “Mọi người đi hết đi, không cần thôi việc, chuyện ở đây để một mình tôi chịu trách nhiệm”.
Nói xong, giám đốc cắn răng, vẻ mặt kiên quyết, đưa ra quyết định, quỳ xuống đất.
Trong mắt giám đốc toàn là những tia máu đỏ, ngấn lệ: “Thầy giáo, các bạn, tôi sai rồi! Khách sạn chúng tôi sai rồi, xin mọi người hãy tha thứ!”
“Ông thấy một mình anh quỳ xuống là đủ sao!”, đột nhiên Lý Quốc Thắng đạp một chân về phía giám đốc.
Giám đốc bị đạp ngã trên đất, chân của Lý Quốc Thắng giẫm mạnh lên ngực giám đốc.