Âm thanh của Lữ Vô Thiện ngày càng cổ quái: “Tôi bắt cóc Hoàng ŧıểυ Tinh?” “Trương Sơn Thành, tôi cho rằng chuyện này là do cậu làm!”
“Ông điên rồi sao?”, tôi nói: “Lữ Vô Thiện, ông không cần giả bộ trước mặt tôi, ông hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của tôi, dù ông có ẩn náu sâu đến đâu tôi cũng sẽ tìm ra được!”
“Nói cho tôi biết, lần này ông bắt cóc người của tôi để làm gì?”
Lữ Vô Thiện trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: “Trương Sơn Thành, thứ tôi muốn tôi đã có được rồi, tôi cũng không muốn có bất cứ xung đột nào với Cục điều tra hiện tượng huyền bí nữa”.
“Tôi nói cho cậu biết, chuyện Hoàng ŧıểυ Tinh mất tích không phải do tôi làm, tôi rất muốn biết rốt cục Hoàng ŧıểυ Tinh đã mất tích như thế nào? Có phải đã bị cậu giết rồi hay không!”
“Bị tôi giết?”
“Ông bị điên rồi sao?”, tôi giận dữ nói: “Lữ Vô Thiện, không phải ông thì còn ai nữa!”
“Ông hết lần này đến lần khác ám sát tôi, đối phó với người bên cạnh tôi, ông làm vậy đủ chưa!”
“Bảo vật ông cũng lấy được rồi, sao ông còn không chịu dừng tay!”
“Ông là đồ khốn nạn!”
“Ông là thứ ác ma!”
Tôi cố hết sức la hét, tức giận.
Lữ Vô Thiện trầm mặc một lát, nói: “Trương Sơn Thành, cậu bình tĩnh một chút, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu”.
“Không giấu gì cậu, tôi cho rằng cậu giết Hoàng ŧıểυ Tinh, nhưng bây giờ xem ra còn có người khác”.
“Thôi đi!”, tôi cắt ngang lời của Lữ Vô Thiện: “Đừng nói mấy lời vô ích đó với tôi! Đừng có đùn đẩy trách nhiệm, tôi nhất định sẽ tìm người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí để tố cáo ông!”
“Trương Sơn Thành”, Lữ Vô Thiện lạnh lùng nói: “Phiền cậu bình tĩnh một chút, tôi nói rồi, chuyện Hoàng ŧıểυ Tinh mất tích không phải do tôi làm!”
“Tôi cũng không muốn bị Cục điều tra hiện tượng huyền bí để mắt đến!”
“Nếu tôi và cậu cứ tiếp tục đối đầu với nhau, Trương Sơn Thành, cậu đừng tưởng cậu có người ở trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí thì tôi sẽ sợ cậu!”
“Bây giờ tôi đã có được bảo vật, chỉ là không muốn làm lớn mọi chuyện lên nữa thôi!”
Hôm nay Lữ Vô Thiện gọi điện thoại cho tôi là muốn hòa giải với tôi sao?
Tôi lạnh lùng nói: “Ông tưởng ông nói như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?”
“Ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao?”
Lữ Vô Thiện nói: “Trương Sơn Thành, giữa tôi và cậu đã xảy ra rất nhiều chuyện, cậu đã hận tôi thấu xương từ lâu rồi, giữa chúng ta chỉ có cái chết mới là dấu chấm hết”.
“Dù chuyện của Hoàng ŧıểυ Tinh không liên quan gì đến tôi thì cậu cũng sẽ đối phó với tôi, vậy sao tôi lại không dám thừa nhận chứ?”
“Không giấu gì cậu, Hoàng ŧıểυ Tinh là người của tôi, vậy nên tôi mới nghi ngờ chuyện này là do cậu làm, nếu thật sự là do cậu làm thì cậu cũng sẽ thừa nhận”.
Những lời này của Lữ Vô Thiện chứng tỏ ông ta đã tin không phải chúng tôi giết Hoàng ŧıểυ Tinh, bởi vì nếu chúng tôi giết người của đối phương thì không có gì mà không dám nhận.
“Ồ? Hoàng ŧıểυ Tinh là người của ông?”, lời nói của tôi tràn đầy sự ngạc nhiên: “Ông nói cái gì vậy?”
Lữ Vô Thiện giải thích: “Cũng không phải hoàn toàn là người của tôi, Hoàng ŧıểυ Tinh đến thôn của cậu là để giải quyết một số việc, vừa hay tôi cũng có vài việc cần giải quyết, chúng tôi quen nhau qua một người khác rồi cùng nhau hợp tác”.
“Hoàng ŧıểυ Tinh có rất nhiều kẻ thù, cậu ta đột nhiên mất tích, đột nhiên xảy ra chuyện, cũng có thể là do người khác làm, cũng có thể là do cậu làm”.
“Dù là ai giết Hoàng ŧıểυ Tinh cũng không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn làm lớn chuyện lên với cậu nữa, tôi đã có được thứ mà tôi muốn, hai chúng ta đến đây là kết thúc, thế nào?”
Đến đây là kết thúc?
Trước đây tôi đối phó với người nhà họ Dương, khi họ phát hiện năng lực của tôi mạnh hơn họ rất nhiều, họ liền tìm tôi bắt tay làm hòa.
Bây giờ, ý của Lữ Vô Thiện, là sẽ không đối đầu với tôi nữa sao?
Trừ khi, Lữ Vô Thiện sợ tôi?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Lữ Vô Thiện sao lại sợ cậu chứ? Thứ ông ta sợ là Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
“Hiện giờ ông ta không biết cậu có quan hệ thế nào với Cục điều tra hiện tượng huyền bí, nếu bị Cục điều tra hiện tượng huyền bí để mắt đến, vậy thì ông ta cũng gặp nhiều khó khăn”.
“Cậu liên tục thể hiện thực lực của mình, khiến cho kế hoạch của Lữ Vô Thiện thất bại hết lần này đến lần khác, với tình hình hiện giờ, nếu Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhúng tay vào và dùng toàn lực điều tra thì sẽ không thể khống chế được cục diện”.
“Hơn nữa, cậu thật sự có năng lực để giết một người mạnh như Hoàng ŧıểυ Tinh, Lữ Vô Thiện cũng sẽ tránh né cậu”.
Thì ra là vậy, thật ra tôi cũng muốn dàn xếp ổn thỏa, xảy ra nhiều chuyện như vậy, có rất nhiều chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng tôi lại không thiệt hại gì.
Đợi khi tôi mạnh lên, tôi sẽ lại đến tìm Lữ Vô Thiện để tính sổ!
“Haha...”, tôi cười lạnh: “Lữ Vô Thiện, ông nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho ông sao? Nói khó nghe một chút, dù tôi có tha cho ông, ông nghĩ người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ dừng tay sao?”
“Từ đầu đến cuối, Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã nhúng tay vào việc này!”
Lữ Vô Thiện nói: “Chuyện của thôn các cậu đã kết thúc rồi, Cục điều tra hiện tượng huyền bí muốn điều tra tôi cũng không dễ đến thế, Trương Sơn Thành, tất cả mọi chuyện đều từ cậu mà ra, vậy thì cũng nên kết thúc từ cậu”.
“Nếu cậu vẫn cố chấp, Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ điều tra tôi, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, dù thế lực đứng sau cậu có mạnh thế nào tôi cũng sẽ bắt cậu phải trả giá!”
Nói xong, Lữ Vô Thiện cúp máy, câu nói cuối cùng là để uy hiếp tôi.
Trong lòng tôi vô cùng tức giận.
Trước đây, chuyện Mộc Dịch điều tra thôn của tôi đã dẫn đến rất nhiều chuyện.
Lần trước tôi đã nói chuyện với thầy Cổ Hà của Mộc Dịch, ông ấy chỉ dùng giọng điệu hành chính nói với tôi, Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ cử người đi điều tra, khiến cho người ta có cảm giác họ không mấy quan tâm đến chuyện này.
Giống như Cổ Hà đã nói, gần đây có một nửa số vụ án không điều tra được, có rất nhiều nhân tố ở bên trong, vô cùng phiền phức.
Chuyện lần này của Hoàng ŧıểυ Tinh, phía cảnh sát sẽ dốc hết sức điều tra, nếu không thể điều tra ra được hung thủ thì chỉ có thể gạt vụ án này đi.
Chúng tôi đã giết Hoàng ŧıểυ Tinh, xóa hết dấu vết, không ai có thể điều tra ra được.
Trên đường về nhà, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bây giờ chuyện trong thôn đã được giải quyết hết rồi, Sơn Thành, ngươi cũng nên rời khỏi thôn rồi, đi ra thế giới bên ngoài”.
“Nếu như Lữ Vô Thiện vẫn muốn đối phó với ngươi, ngươi đi rồi thì cũng sẽ không liên lụy đến người dân trong thôn”.
Sớm muộn gì tôi cũng rời khỏi thôn, vốn dĩ sau khi tôi điều tra rõ việc thầy khai quang ở trong thôn sẽ rời đi.
Bây giờ đúng là lúc nên rời đi rồi.
Tôi trả lời: “Tiếp theo đó là đi đâu?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đi tìm nhiều cô gái lợi hại hơn để hút âm khí”.
“Cô gái càng lợi hại, càng mạnh mẽ, khi cậu lên giường với họ sẽ vô cùng có lợi”.
“Đi vào thành phố, làm việc cho Âu Dương Bác, Âu Dương Bác quen biết rất nhiều lão đại, vậy nên cũng tiếp xúc với rất nhiều người giàu có, âm khí của những người cô gái có gia thế đương nhiên sẽ mạnh hơn những người cô gái bình thường”.
Chuyện tôi cần làm đó là tìm thật nhiều cô gái, lên giường với họ để tu luyện.
Nếu chỉ lên giường với một cô gái thì lượng âm khí hút được sẽ ngày càng ít, chỉ có cô gái mới mới hút được nhiều hơn.
Sắp đến sinh nhật của Âu Dương ŧıểυ Nhiễm rồi, đến lúc đó cậu bàn bạc với Âu Dương Bác một chút, tạm thời đi theo làm việc cho Âu Dương Bác.
Buổi tối, tôi bàn bạc với Trần Kế Tần, quyết định cho Lý Tuyết Diễm đến thị trấn của chúng tôi học.
Mọi chuyện đều đã kết thúc, Lữ Vô Thiện cũng sẽ không đối phó với Lý Tuyết Diễm nữa, bây giờ Lý Tuyết Nhiễm an toàn rồi.
Lý Tuyết Nhiễm đã bỏ lỡ rất nhiều việc học, nhưng ngày nào cô ấy cũng cố gắng học tập, tôi tin rằng cô ấy có thể theo kịp.