Hoàng ŧıểυ Tinh nói: “Chúng ta đã nói chuyện lâu như vậy, không biết cô tên gì?”
Tôi chuẩn bị nói bừa cái tên nhưng lại cảm thấy không đúng. Trước kia chúng tôi giằng co với Lôi Dương ở trong hang động, tôi và Mộc Dịch đều từng gọi tên Mạc Vũ, có lẽ Hoàng ŧıểυ Tinh biết tên của Mạc Vũ lâu rồi.
Tôi nói: “Tôi tên Mạc Vũ, anh nói xem tiếp theo chúng ta nên giết Trương Sơn Thành như thế nào?”
Hoàng ŧıểυ Tinh nói: “Cô xuống đây trước đi, chúng ta đối mặt nhau nói chuyện”.
Xuống đó? Tôi xuống đó không phải sẽ bại lộ sao?
Toàn thân tôi đều bọc kín một màu đen, tay cũng đeo găng, trước kia đánh nhau với Hoàng ŧıểυ Tinh một lúc, anh ta chắc chắn không biết tôi là ai.
Nhưng xuống đó rồi, mọi người bình tĩnh nói chuyện với nhau, anh ta bảo tôi tháo khăn bịt mặt ra thì phải làm sao? Nói cách khác, anh ta cảm thấy khác thường thì phải làm sao?
Tôi nói: “Chúng ta cứ nói thế này đi, có kế hoạch gì nói tôi biết”.
Hoàng ŧıểυ Tinh nói: “Chúng ta nói chuyện với nhau lâu như vậy, cô vẫn không tin tôi?”
Tôi vô cùng khẳng định: “Tôi rất tín nhiệm anh, anh yên tâm, tôi nghỉ ngơi ở trên này, nói chuyện như vậy chẳng ảnh hưởng gì cả”.
“Cũng được”, Hoàng ŧıểυ Tinh nói: “Nếu cô vẫn không yên tâm về tôi thì cứ nói thế này vậy”.
Tôi bảo: “Bây giờ anh nói kế hoạch đối phó Trương Sơn Thành đi”.
Hoàng ŧıểυ Tinh trả lời: “Thật ra muốn giết Trương Sơn Thành không khó, nhưng nếu muốn không để lại vết tích gì, không để lại bất kì manh mối nào thì lại hơi khó”.
“Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng không phải ngồi không, giết cậu ta ở trong thôn chắc chắn không được”.
“Cách duy nhất là dụ Trương Sơn Thành đến sau núi. Cô đi dụ cậu ta, chúng ta bắt tay giết chết Trương Sơn Thành”.
“Tốt nhất là đừng để chuyện này kinh động đến những người khác. Chúng ta giết chết Trương Sơn Thành, thủ tiêu xác, không để lại bất cứ manh mối nào”.
“Đến lúc đó, tôi sẽ sắp xếp cho cô ra ngoài trốn, đợi chuyện này yên ổn rồi cô hãy quay lại, chúng ta cùng điều tra chuyện Xà yêu”.
Tôi nói: “Đến lúc đó vẫn là tôi gánh tội thay?”
Hoàng ŧıểυ Tinh nói: “Trước kia Trương Sơn Thành muốn giết cô nhưng cô chạy được, cho dù không để lại manh mối, người khác cũng sẽ nghi ngờ là cô trả thù, cho nên cô phải gánh cái tội này chắc rồi”.
“Cô phải hiểu rằng, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí muốn đối phó một con yêu quái thì có thể tìm một trăm lý do. Tóm lại, cô hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô an toàn”.
“Kế hoạch này cũng được”, tôi nói: “Vấn đề là… tôi không phải đối thủ của Trương Sơn Thành. Chi bằng anh tìm một vài linh thạch cho tôi, để tôi khôi phục chút sức mạnh, như vậy sẽ an toàn hơn nhiều. Nói cách khác, không cần anh giúp, tôi cũng có thể giết chết Trương Sơn Thành”.
Hoàng ŧıểυ Tinh lại nói: “Ngày nào còn chưa diệt trừ Trương Sơn Thành thì hậu họa khôn lường, tìm linh thạch cho cô khôi phục sức mạnh không biết đến khi nào”.
“Tốt nhất chúng ta hãy đánh nhanh thắng nhanh, tối ngày mai hành động”.
Tối mai?
Tôi hỏi: “Tôi dùng cách gì để dẫn hắn ta ra ngoài đây? Nếu tôi còn chưa đến sau núi đã bị Trương Sơn Thành đuổi kịp, vậy không phải là thảm rồi sao?”
Hoàng ŧıểυ Tinh nói: “Tốc độ của cô rất nhanh, không phân cao thấp với tôi, chắc hẳn Trương Sơn Thành không dễ đuổi kịp cô như thế đâu”.
Tôi nói: “Lỡ như Trương Sơn Thành có người giúp đỡ thì sao? Trong nhà hắn ta còn mấy người nữa, có thể có một vài người lợi hại”.
Hoàng ŧıểυ Tinh nghĩ ngợi rồi nói: “Chuyện này không khó, đến lúc đó tôi sẽ giữ chân Trương Sơn Thành”.
“Cô đi thách thức Trương Sơn Thành trước, sau đó chạy đi. Khi ngang qua nhà tôi thì làm tiếng động gì đó lớn lớn, tôi sẽ ra ngoài với Trương Sơn Thành, khi đó sẽ có cách chặn cậu ta lại”.
“Nói chung, chỉ cần dụ cậu ta tới nơi vắng lặng ở sau núi là có thể giết chết cậu ta”.
“Nhất định không được để lại dấu vết, không được làm kinh động đến bất cứ người dân nào”.
Hoàng ŧıểυ Tinh không dám đến nhà tôi giết tôi, cũng không dám để người khác biết. Bây giờ anh ta sợ đằng sau tôi có Cục điều tra hiện tượng huyền bí và những thế lực khác nữa.
Thế nên mới phải dụ tôi ra sau núi mà giết.
“Không thành vấn đề”, tôi nói: “Hoàng ŧıểυ Tinh, tốt nhất là anh đừng có giở trò gì, nếu không… anh đừng hòng tìm được con Xà yêu đó”.
Tôi và Hoàng ŧıểυ Tinh đã bàn bạc ổn thỏa.
Sau đó, Hoàng ŧıểυ Tinh đề nghị đi về thôn cùng tôi nhưng tôi từ chối, nói rằng tôi ở trên núi vẫn an toàn hơn, một giờ sáng mai tôi sẽ hành động.
Hoàng ŧıểυ Tinh nói: “Tối nay cô không muốn gặp mặt tôi cũng được, trước sau cô vẫn sợ tôi đối phó cô. Tôi không hèn hạ như vậy”.
“Nhưng trước khi hành động, tôi phải gặp cô một lần, chúng ta còn chưa chính thức gặp mặt nhau”.
“Chín giờ tối mai, tôi sẽ ở con suối cuối thôn đợi cô, cô nhất định phải đến”.
Hoàng ŧıểυ Tinh vẫn muốn gặp tôi một lần. Dù sao hai chúng tôi chưa gặp mặt nhau đã hợp tác, Hoàng ŧıểυ Tinh cũng sẽ nghi ngờ trong lòng.
“Được”, tôi đồng ý: “Ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ”.
Hoàng ŧıểυ Tinh rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bàn bạc với tiên nữ Thanh Thủy về kế hoạch tối mai.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Tối nay ám sát thất bại, vậy tối mai Hoàng ŧıểυ Tinh muốn giết ngươi, chúng ta có thể tương kế tựu kế, ngươi hợp tác với Mạc Vũ giết chết Hoàng ŧıểυ Tinh”.
“Còn nữa, gọi Lãnh Nguyệt theo, Lãnh Nguyệt là sát thủ, thêm một người là thêm một phần sức mạnh”.
“Sau khi giết chết Hoàng ŧıểυ Tinh thì phi tang xác!”
Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi nhờ Mạc Vũ giúp tôi việc này hẳn không có vấn đề gì.
May là chúng tôi sớm phát hiện Hoàng ŧıểυ Tinh là cao thủ. Nếu để đó không quan tâm, tình cảnh của tôi sẽ càng nguy hiểm. Ngộ nhỡ anh ta tìm được cơ hội ở riêng với tôi, chắc chắn anh ta sẽ giết chết tôi!
Tôi nghỉ ngơi mười mấy phút, sau đó leo xuống gò núi, không nhanh không chậm đi xuống núi.
Tôi quay lại theo đường cũ, lặng lẽ về đến nhà.
Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, muộn lắm rồi, nên để ngày mai hẵng tìm Lãnh Nguyệt và Mạc Vũ bàn bạc.
Tôi nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện, mơ hồ thiếp đi.
Tờ mờ sáng hôm sau, tôi còn chưa rời giường, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa và giọng Lãnh Nguyệt gọi tên tôi.
Mới sáu giờ rưỡi sáng, Lý Tuyết Diễm còn chưa nấu bữa sáng kia mà, Lãnh Nguyệt lại dậy sớm như vậy.
Tôi mở cửa thì nhìn thấy Lãnh Nguyệt ăn mặc gọn gàng, còn đeo balo. Tôi ngẩn người, hỏi: “Lãnh Nguyệt, cô định ra ngoài sao?”
“Ừ”, Lãnh Nguyệt gật đầu, đi vào phòng tôi, kéo một chiếc ghế ra ngồi.
Tôi ngồi ở bên giường, Lãnh Nguyệt nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Sơn Thành, tôi phải đi rồi”.
“Làm phiền anh lâu như vậy cũng nên rời đi rồi”.
Tôi tưởng rằng Lãnh Nguyệt chỉ ra ngoài làm việc rồi sẽ quay lại, không ngờ cô ta lại muốn ra đi.
Tôi luôn giấu chứng minh thư của Lãnh Nguyệt không đưa cho cô ta, một mặt là để cô ta bảo vệ Lý Tuyết Diễm, mặt khác là muốn giữ Lãnh Nguyệt lại, để cô ta trở thành người của tôi. Với bản lĩnh của Lãnh Nguyệt có thể giúp tôi rất nhiều việc.
Nhưng bây giờ Lãnh Nguyệt lại nói sẽ rời đi.
Tôi lên tiếng: “Lãnh Nguyệt, thật ra… tôi muốn giữ cô lại, bắt đầu cuộc sống mới ở nơi này, quên đi mọi chuyện trước kia”.
“Tôi biết anh muốn tôi ở lại, nhưng mà… vẫn là thôi đi”, Lãnh Nguyệt nói: “Tôi không thích nơi này”.
Không thích? Vì sao Lãnh Nguyệt lại nói không thích? Trong mắt cô ta rõ ràng đang bày tỏ là rất thích nơi này, thích những người ở bên cạnh.