Tôi giẫm lên cái chân phải đang bị gãy của Dương Huy, nói: "Nếu hai chân này của anh què hẳn, thì anh sẽ trở thành một kẻ vô dụng, cả đời không đi được nữa".
Dương Huy cuối cùng đã chịu thua hoàn toàn, cơn đau vô tận khiến hắn ta không thể không làm vậy.
Dương Huy vẫn luôn cậy cái “cây lớn” là nhà họ Dương mà coi trời bằng vung, không ai dám đắc tội với hắn ta, nhưng hôm nay hắn ta không nên gây sự với tôi.
Giờ phút này, Dương Huy vô cùng hối hận, nếu như vừa nãy hắn ta để tôi đi thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tôi nhấc chân rời khỏi người của Dương Huy, hung ác nói: "Dương Huy, anh nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau nếu anh dám làm phiền tôi, thì anh sẽ không chỉ bị gãy chân đâu!"
"Mà anh còn mất luôn cả đầu đấy!"
Tôi và Trần Kế Tần thong dong rời đi, phía sau vọng lại tiếng than khóc đau đớn không thôi......
Chắc chắn Dương Huy không dám gọi cảnh sát vì hắn gây lộn đánh nhau, lại còn dùng cả dao.
Hơn nữa, bản thân bọn họ cũng là xã hội đen.
Lần này chúng tôi đánh đám người Dương Huy thảm như vậy, chuyện này chắc chắn chưa kết thúc được, mối thù giữa tôi và Dương Đông sẽ càng thêm sâu đậm.
Sau khi lên xe, xe vừa nổ máy, đằng xa đã có tiếng còi xe cảnh sát.
Lương Văn nói: "Không ổn rồi, có người báo cảnh sát!"
"Nếu cảnh sát xử lý chuyện này, thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn mất, nhà họ Dương sẽ gây sức ép với bên cảnh sát!"
Trần Kế Tần nói: "Sợ cái gì? Còn chưa nhìn ra thực lực của đại ca chúng ta sao?"
Chúng tôi chạy xe hơn hai mươi mét thì dừng lại, xe cảnh sát cũng dừng lại.
Một dáng người xinh đẹp bước xuống từ xe cảnh sát, là Trương Lệ đang mặc bộ đồng phục cảnh sát.
Chỉ có một mình Trương Lệ.
Vài tên côn đồ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát nên cũng ra ngoài, khi nhìn thấy cô cảnh sát Trương Lệ, bọn họ hét ầm lên.
“Cảnh sát Trương!”, Dương Huy được hai người dìu ra khỏi nhà kho, hét lớn: “Xin hãy đòi công bằng cho chúng tôi, tên ác ôn này, tên ác ôn này đã đánh toàn bộ người của tôi đến tàn phế......”
Tôi không ngờ lại có người gọi cảnh sát.
Trương Lệ liếc nhìn hiện trường vụ án, sau đó đi đến bên cạnh xe tải, nhìn thấy tôi qua kính.
"Trương Sơn Thành......", Trương Lệ nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Trần Kế Tần vội nói: "Cảnh sát Trương, lần này, đám người Dương Huy đã gây sự trước. Cô nhìn xem, mỗi người bọn họ đều cầm dao. Họ tấn công chúng tôi bằng dao, vô cùng hung ác, hành động của chúng tôi hoàn toàn là tự vệ".
Trương Lệ phớt lờ Trần Kế Tần, chỉ nhìn tôi chằm chằm: "Trương Sơn Thành, xuống xe!"
Tôi ngoan ngoãn xuống xe, Trương Lệ bảo tôi lên xe cảnh sát.
Ngồi bên cạnh ghế lái xe cảnh sát, Trương Lệ lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Anh lại đánh nhau à?"
"Có bị thương không?"
Trương Lệ nắm lấy cánh tay tôi để xem có vết thương nào trên người tôi không.
Tôi cười nói: "Anh lợi hại như vậy mà bị thương sao?"
Trương Lệ thở phào nhẹ nhõm, có chút không hài lòng nói: "Sơn Thành, anh không ở yên một ngày không chịu được à? Tại sao lại gây gổ với đám người Dương Huy?"
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao em lại đến đây? Ai đã báo cảnh sát? Đội trưởng Lưu đâu?"
Trương Lệ nói: "Sở trưởng và đội trưởng Lưu đã đến thôn Lâm Thuỷ để phối hợp với cảnh sát thị trấn, điều tra cái chết của ông trưởng thôn cũ. Giờ trong Cục cảnh sát chỉ còn mỗi em và một nhân viên văn phòng”.
"Em nhận được điện thoại báo cảnh sát của một người qua đường, cô ấy nói rằng ở đây đang có đánh nhau nên em liền đi tới đây, không ngờ lại là anh".
Hoá ra là vậy, tôi nói với Trương Lệ toàn bộ mọi chuyện.
Trương Lệ cau mày, tức giận nói: "Em luôn muốn bắt được Dương Huy, tên khốn kiếp này, tác oai toác quái trong thị trấn, nhưng người nhà họ Dương lại bảo vệ hắn ta, lần nào hắn ta cũng được tại nɠɵạı".
"Lần này, em nhất định sẽ cho hắn ta biết tay!"
Tôi nói: "Trương Lệ, đừng hấp tấp như vậy. Lần này anh đã đánh gãy tay chân của rất nhiều người, đủ để khiến Dương Huy phải loay hoay giải quyết".
"Nếu anh tham gia điều tra, em cũng phải chịu trách nhiệm".
"Đương nhiên, anh không sợ phiền phức, anh chỉ không muốn em bị rơi vào tranh chấp giữa anh và nhà họ Dương".
"Chỉ cần em không xen vào chuyện hôm nay, chắc chắn nhà họ Dương sẽ không dám gọi cảnh sát, làm ầm ĩ chuyện này lên đối với bọn họ mà nói, không hề tốt".
"Vì vậy, em cũng không cần quản chuyện này nữa".
Trương Lệ không đồng ý với tôi: "Làm sao em có thể để yên được? Họ sử dụng các loại dao dựa, cho vay nặng lãi trái phép, còn cả......."
“Được rồi, Trương Lệ”, tôi nắm lấy tay Trương Lệ, ngắt lời cô ấy: “Bây giờ ba vấn đề nhạy cảm trong thôn chúng anh đã khiến người trong Cục phải đau đầu nhức óc rồi, bây giờ người ở Cục cảnh sát trên huyện đã đến và nghiêm túc điều tra sự việc ở thôn anh".
"Cho dù có bắt hết những người này, nhà họ Dương cũng sẽ có cách đưa bọn họ ra ngoài".
"Hiện tại, người nào trong Cục các em đang nắm quyền quản lý chuyện này?"
"Muốn thực sự giải quyết vấn đề, thì phải triệt để hạ bệ nhà họ Dương".
"Cứ giao chuyện này cho anh!"
Tôi không muốn cảnh sát can thiệp vào những chuyện này, vì người của Dương Đông đã gây khó dễ cho tôi mọi lúc mọi nơi, nên tôi sẽ tự mình đòi lại hết!
Trương Lệ gật đầu nói: "Sơn Thành, lần này em nghe lời anh, nhưng có người báo cảnh sát, em vẫn phải quan tâm chuyện này".
“Ừ”, tôi gật đầu: “Anh sẽ làm một bản tường trình, sau đó em cũng bắt đám người Dương Huy làm bản tường trình, rồi báo cáo sự việc với cấp trên là ổn thôi”.
"Anh tin tưởng Cục cảnh sát bọn em đương nhiên giải quyết chuyện này, kết quả chắc chắn lại là bị ỉm đi. Hiện tại còn có nhiều vụ án mạng quan trọng hơn cần xử lí, em đừng lo lắng quá".
Trương Lệ nặng nề gật đầu, ở trên xe, tôi làm một bản tường trình vắn tắt, sau đó xuống xe, còn Trương Lệ đi vào nhà kho để điều tra vụ án.
Tôi quay trở lại chiếc xe van, nói: "Về thôn!"
Xe nổ máy, chậm rãi rời đi, Lương Văn ngạc nhiên nói: "Đại ca, không sao chứ?"
Trần Kế Tần nói: "Có chuyện gì được chứ? Tối hôm qua, đại ca còn uống rượu với cô cảnh sát đấy mà. Bọn họ là bạn tốt của nhau, không sao cả đâu".
Lương Văn và Kiến Hiểu Đông đều phục tôi sát đất.
Đầu tiên, chúng tôi cho Lương Văn và Kiến Hiểu Đông đến thôn nhà họ Triệu, tôi nói với họ: “Bây giờ, ngoan ngoãn ở nhà nhé, đừng có mà đi ra ngoài quậy phá”.
"Sau đó ra ngoài tìm việc, đi làm đầy đủ cẩn thận vào, nghe chưa!"
Lương Văn nói: "Đại ca, chúng tôi nghe anh mà, nhưng đại ca, nếu có vụ nào ngon ngon, anh đừng quên hai thằng em này đấy".
Kiến Hiểu Đông cũng nói: "Đại ca, hôm nay anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, lại còn thanh toán hóa đơn cho chúng tôi. Từ nay về sau, hai anh em chúng tôi sẽ là người của anh".
Tôi nói: "Tôi không giúp các anh trả tiền đâu. Mỗi người hết một trăm ba mươi nghìn tệ, tôi còn nhớ đấy".
"Đương nhiên, tiền nợ tôi không tính lãi, cũng không có kỳ hạn trả nợ, các anh tự sắp xếp rồi trả nhé!"
"Nếu để tôi biết hai anh làm gì sai trái, tôi nhất định sẽ không tha cho hai anh!"
Hai người họ nghe lời dặn dọ của tôi mà gật đầu lia lịa, không dám không nghe theo.
Tôi để hai người họ ngoan ngoãn ở nhà, tôi không muốn xung đột giữa tôi và nhà họ Dương liên lụy tới người khác.