Đi đến lầu ba, hai người Bảo Ngọc đã nghe thấy động tĩnh lập tức ra khỏi cửa, hai người thấy Đế Tân vội vàng hỏi thăm họ đã đi đâu.
Đế Tân uể oải trả lời: "Chính là đi ra ngoài du lịch một chuyến, biểu diễn kiếm sống, ngủ ở lầu xanh mà thôi, không có gì cả."
"Không có gì cả?" Hai người Bảo Ngọc trợn tròn mắt, mặt mày kinh ngạc.
Mới biến mất một ngày đã vừa biểu diễn kiếm sống vừa ngủ lầu xanh, đây vẫn còn không có gì cả vậy thì thế nào mới tính là có gì?
Ung Chính, tiểu Loli ở trên lầu chạy xuống vừa nghe thấy lầu xanh hai mắt liền sáng chưng: "Chị Đế Tân, anh Đát Kỷ, hai người đi lầu xanh rồi?
Như thế nào, như thế nào, có phải cực kỳ nhiều người đẹp không? Các anh trai của em nói chỗ đó còn có yêu tinh đánh nhau nữa đó, có phải là thật không?"
Đế Tân đầu đầy vạch đen đẩy tiểu Loli đang bám dính mình ra, đi chầm chậm lên lầu, vừa đi vừa thần bí nói:
"Đúng đó, cực kỳ thú vị, bên trong còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa, còn được gặp mỹ nữ nữa đấy, nào là tóc vàng mắt biếc, tóc đỏ mắt xanh, xinh đẹp vô cùng đó."
"Oa, thú vị như vậy sao, biết vậy em đã không cùng chị Bảo Ngọc xem phim hoạt hình rồi, vậy em có thể đi cùng mọi người. Ai ya, ngưỡng mộ quá đi!" Ung Chính ôm lấy khuôn mặt thèm muốn của mình.
Mà Đế Tân chỉ muốn nói bản thân không còn muốn đi đến nơi quái quỷ kia nữa, vẫn là chung cư tốt nhất.
Cô nâng bước đi về phòng của mình nhưng lại phát hiện không biết từ lúc nào Hạng Vũ đã dựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình.
"Trụ Vương, thì ra mấy người đi du lịch, tại sao không gọi tôi!"
Đế Tân đỡ trán, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, tại sao phải bốc phét chứ, giờ phải giải thích thế nào mới tốt đây? Anh Đát Kỷ cứu mạng!
"Tân Nhi đừng hoảng sợ, tất cả cứ giao cho anh." Đát Kỷ dịu dảng an ủi nói, sau khi vỗ vễ vợ mình xong mới nhảy xuống đất, chiếc đuôi giật giật về phía Hạng Vũ: "Nào, chúng ta đi qua bên kia nói."
Hạng Vũ không nghi ngờ gì, hừ lạnh một tiếng rồi đi theo Đát Kỷ.