Giờ phút này, tất cả học sinh ban 7 trên mặt biểu tình thật là phong phú làm cho người ta hoa cả mắt. Cái này thật là, một giây trước còn ngồi trên xe lăn giống như một quý tộc gặp rủi ro, thế mà giây sau vì tức giận mà ỗ bàn đứng lên, hơn nữa lực đạo vô cùng mạn mẽ cứng rắn, làm cho tất cả bàn ghế đều chấn động một chút, thì ra bạn hữu này luôn ra vẻ đáng thương.
“ Tiểu Hạo, ngươi…” Nhiêu Hải Yến kinh ngạc cực độ, bàn tay nhỏ bé che miệng, khuôn mặt đầy vẻ bất khả tư nghị (không thể tin được) cùng kinh hỉ (kinh ngạc+ mừng rỡ).
Vương Hoa, Tiền Nhâm Hào cũng bị động tác của Sử Hạo dọa cho sửng sốt thất thần, nửa ngày cũng không có phản ứng. Vương Hoa ánh mắt phức tạp đánh giá Sử Hạo, trên người tên này quả thật có lắm điều không thể tin nổi, nhìn có vẻ bình thường không có gì nhưng lại biểu lộ ra lắm chuyện làm cho người ta thật khó tin, nói hắn đơn giản, thực ra là mình nhìn không thấu hắn. Vương Hoa kinh nghi( kinh ngạc+nghi ngờ) hỏi:
- Sử Hạo, rốt cuộc thế này là thế nào? Ngươi có thể đứng lên được sao?
Tiền Nhâm Hào hai mắt trừng trừng mở to không dám tin, cầm tay Sử Hạo xem trái xem phải, bắt hắn xắn tay áo lên, hà hơi rồi xoa xoa lên cánh tay sau đó dùng động tác gõ gõ, giống như một nhà khảo cổ gặp được món cổ vật chí bảo vậy, chỉ thiếu mỗi việc là lấy kính lúp ra cẩn thận nghiên cứu nữa thôi, hắn đem tay phải Sử Hạo nâng lên trên ngực, nói:
- Hạo cao, cánh tay này không phải là giả chứ? Hay bởi vì nổi giận mà xuất hiện cỗ tiên thiên chân khí lan tràn toàn thân chạy đủ thượng trung hạ tam điền nên cánh tay mới trở nên tốt như vậy?
- Thật ra thì hai ngày trước đã khỏi rồi. Sử Hạo cũng không dấu diếm gì cả.
- Cái gì, hai ngày trước đã khỏi rồi mà bây giờ mới nói, đại ca thật biến thái, ngày hôm qua còn để Trần Tư Lôi sát bên người chăm sóc, anh đúng là cầm thú.
Tiền Nhâm Hào khó chịu kêu la nói, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng thật ra trong lòng chính là vừa mừng vừa sợ. Sợ hãi vì chính miệng bác sĩ nói không có hi vọng khỏi hẳn, vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi lại có thể bình phục lại, mừng vì huynh đệ của mình rốt cuộc đã có chuyển biến tốt đẹp.
Dương Lâm cũng phải một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, Sử Hạo mạnh mẽ đánh ra một chưởng làm hắn không tự chủ lùi về sau một bước, hiển nhiên đối với cường lực ngày ấy của Sử Hạo vẫn làm trong lòng y sợ hãi.
- Vương Hoa mày có giúp tao xin phép không đấy? Sử Hạo muốn xác nhận lại một chút.
- À, tao lúc đó đều đem giấy xin phép giao tận tay giáo viên đứng lớp, hơn nữa cũng nói qua với giáo viên chủ nhiệm
- Tự mình giao tận tay cho giáo viên đứng lớp? - Sử Hạo hỏi, bởi vì thật ra Đông Sơn Nhị Trung là một trường tư thục, trường học có quy định rõ ràng nếu muốn nghỉ phải đưa giấy phép đến tận tay giáo viên chủ nhiệm mới tính là có hiệu lực nếu không sẽ bị tính là trốn học. Tổng số tiết trốn học đến một giới hạn thì sẽ bị đuổi học.
- Hắc hắc, tên này tiện nhân. Sử Hạo trong lòng có chút khó chịu hướng về phía Dương Lâm đang đứng ngoài cửa lơp nói, khẩu khí giống như là không để Dương Lâm vào mắt.
- Ta đã không còn là học sinh nữa thì nói thế nào chẳng được, đừng có chọc giận lão tử bằng không sẽ giết cả nhà ngươi. Ta là người văn minh không nói chuyện thô tục, chỉ cầu cho tỷ tỷ ngươi được làm ngoài phố ( đứng đường đó mà ^_^ ) nam nhân của năm mươi sáu dân tộc đều quen biết qua ( hé hé đoạn này cao siêu quá ta không hiểu lắm đại ý là cầu cho chị của lão kia được tiếp đón mọi nam nhân : =))
Sử Hạo chụp một chưởng ở trên bàn sau đó quay sang Vương Hoa nói:
- Tao đi tìm hiệu trưởng
Nói xong cũng không rời khỏi xe lăn mà làm một cú quay đầu rất điệu nghệ giống như xe lăn có gắn động cơ vậy, độ linh hoạt thật không tương xứng với vẻ ngoài cồng kềnh của xe lăn, tăng tốc hướng về phiá cửa nơi Dương Lâm đang đứng giống như muốn đụng hắn vậy.
Nhưng nói gì thì nói vận tốc của xe lăn không bằng cả xe đạp nên Dương Lâm vốn đứng ở ngoài cửa phòng học cách Sử Hạo ba thước vội vàng né qua một bên.
Sử Hạo lướt qua một bên Dương Lâm, rồi khoa trương làm động tác dựng ngón tay giữa thông dụng trên thế giới ( Fuck you đó mà ) để biểu đạt nội tâm khinh bỉ của mình, rồi dưới con mắt ngạc nhiên của học sinh ban 7 xe lăn như gắn động cơ nhằm phòng hiệu trưởng thẳng tiến. Học sinh ban 7 vội vọt ra cửa xem tột cùng là sẽ xảy ra chuyện gì nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy một bóng dáng xa dần.
Phòng hiệu trưởng ở trên tầng bốn, Sử Hạo đành phải để xe lăn lại cầu thang thoát hiểm, hắn cũng không muốn phiền toái Long Giang cùng Trương Thiên Cường đem xe lă của mình lên tầng bốn vì bí mật đã bại lộ mất rồi, nếu làm như vậy thật quá vô sỉ, tuy răng hắn vẫn luôn cho mình là kẻ vô sỉ.
Ngựa quen đường cũ tiêu sái tiến đến phòng hiệu trưởng, Sử Hạo trực tiếp gõ cửa, rất nhanh có tiếng trả lời, nhưng dường như là thanh âm trầm thấp của một người còn trẻ, nghe cũng rất có mị lực:
- Mời vào.
Sử Hạo nghi hoặc gãi gãi đầu, cái ôg hiệu trưởng này chẳng lẽ là cây khô gặp mùa xuân, hay là ăn phải thuốc hồi xuân đây? Hấưn đẩy cửa tiến vào, đầu tiên đập vào ắt vẫn là cái đầu hói bóng loáng có thể phản quang của hiệu trưởng, nhưng mà người luôn tâm cao khí ngạo như hiệu trưởng lúc này lại cung kính khom lưng cúi đầu đối với một người trẻ tuổi không quá ba mươi. Sử Hạo cả thất vô cùng khoan khoái trong lòng, ha ha thì ra cũng có lúc ông thảm hại như thế.
Hiệu trưởng quay đầu nhìn lại, thấy đúng là Sử Hạo thì cũng có chút ngạc nhiên:
- Sử Hạo cậu cũng tới rồi hả? cũng tốt đang có chuyện muốn thông báo với cậu một chuyến.
Nói xong cung kính cúi đầu nói với người thanh niên trẻ tuổi nói:
- Cậu ta chính là Sử Hạo.
Nghe hiệu trưởng nói, người thanh niên đang ngồi vắt chéo chân trên bàn miệng ngậm điếu thuốc vắt vẻo trên ghế của hiệu truởng tò mò nhìn Sử Hạo từ trên xuống dưới, giôốngnhư là đối với Sử Hạo rất có hứng thú.
- Hiệu trưởng em chỉ muốn biết là ai quyết định đuổi học em.
Sử Hạo cũng không dong dài, mở miệng hỏi thẳng luôn hiệu trưởng làm cho ông ta có chút líng túng.
- Là ta, cùng với cô giáo chủ nhiệm và các thầy cô giáo bộ môn của em cùng quyết định.
Trước mặt Sử Hạo, hiệu trưởng làm bộ dạng ưỡn ngực làm người, ôn hòa nhìn Sử Hạo nói:
- Cậu dám đánh thầy giáo hơn nữa nói không chừng cậu còn dám dánh cả hiệu truởng?
Sử Hạo tự nhiên là không biết ý nghĩ trong lòng của hiệu trưởng, nếu không thì nói không chừng đã đứng lên mà cho một cái tát. Sử Hạo ánh ắt sắc ben đột ngột đứng lên, các thầy cô bộ môn quyết định sao? khốn thật, lũ khốn này nghĩ cứ như vậy đuổi lão tử khỏi trường học sao? Mẹ nó một đám người luôn nói lấy giáo dục làm chinh, vậy mà chưa có giáo dục cái đếch gì đã muốn đuổi lão tử, thế là có ý đéo gì?
Thế nhưng trường học đã có quết định như vậy, sử Hạo cũng đành buông xuôi, mạnh bạo ngồi lên ghế sô pha, học thầnh thái của thanh niên kia gác chân lên vắt chéo hướng thanh niên kia chớp chớp mắt nói:
- Đại ca, có thuốc không cho xin điếu.
Nói xong Sử Hạo linh quang chợt lóe, một biện pháp có thể giúp mình tránh khỏi bị đuổi học đã xuất hiện trong lòng.