Trận chiến này, Sử Hạo thất bại thê thảm, thê thảm không nỡ nhìn, đúng vậy, hắn đã thất bại, dù đã vận dụng lực công kích rất mạnh của Tùng Lâm Vương, dù đối thủ đã ở trong trạng thái khinh địch, nhưng vẫn bại, thực lực cách nhau quá xa khiến cho sự phản kháng của hắn trở nên yếu mềm vô lực. Khổ luyện mười năm trời, lần đầu tiên hắn nếm trải qua cảm giác vô lực, ngay cả gào lên thôi mà cũng cảm thấy khản đặc cả cổ. Đối chọi với một Chung Long vô cùng mạnh mẽ, hắn mới cảm thấy bản thân hắn thật yếu ớt và vô dụng, cuối cùng hắn cũng hiểu được đạo lý "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên" (Người giỏi còn có người giỏi hơn). Nhưng rốt cuộc là thế nào, hắn bại nhưng hắn đã có được sự tôn trọng của mọi người, hắn sẽ dùng cả tính mạng để duy trì cái tôn nghiêm của bản thân hắn, không thể để cho kẻ khác vùi dập chà đạp lên.
Nhưng thật ra, hắn phải cảm tạ Chung Long của CLB võ thuật Nhất Trung, nếu như không có kết cục thảm bại của trận chiến này, nếu như không đụng phải một kẻ mạnh mẽ như Chung Long, mạnh đến nỗi khiến hắn cảm thấy hắn yếu ớt vô lực như vậy, có lẽ Sử Hạo vĩnh viễn không ý thức được thiếu sót của bản thân, vĩnh viễn vẫn duy trì cái lối sống ngạo mạn, tự đại, nếu cứ như vậy, tương lai của hắn cùng lắm cũng chỉ là một giới mãng phu mà thôi.
Mỗi con người ít nhiều đều phải trải qua những kinh nghiệm sống khó nuốt dù lớn hay dù nhỏ, đây là quá trình trưởng thành của một con người, là quá trình "phá kiến hóa điệp" (phá kén hóa bướm), lột xác của một cá nhân. Có lẽ không phải nói quá, chuyện này đối với tương lai Sử Hạo sẽ ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc. Con người chịu đả kích mà trưởng thành, cũng như một đóa hoa rực rỡ nếu nó có thể chịu đựng được sự tàn phá, lúc nở rộ khẳng định sẽ mang theo vẻ đẹp kinh thế hãi tục. Nếu không có trận chiến này, Sử Hạo có lẽ sẽ phải mất thêm mấy năm nữa để đi tiếp con đường đời đầy quanh co của mình, và cũng sẽ không có phát sinh ra một câu chuyện về sau này.
Mở mắt, đập vào mặt là hắn một mảnh trắng xóa, cùng một khuôn mặt đầy âu sầu lo lắng mà vô cùng quen thuộc, khuôn mặt đang kinh ngạc nhìn hắn, từ trong mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Bà cụ già ngồi bên đầu giường, cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve cái trán hắn. Đứng bên cạnh bà cụ là em gái hắn và Trần Thơ Lôi đang chăm chú nhìn một cách đầy lo lắng, còn có cả Long Giang, Trương Thiên Cường, Vương Hoa, Tiền Nhâm Hào vẫn lẳng lặng đứng bên giường, đứng cạnh Vương Hoa là Nhiêu Hải Yến cúi gằm mặt, không biết đang suy nghĩ điều gì, từ sau chuyện hồi nọ, Nhiêu Hải Yến đã trở nên có chút trầm mặc ít nói, tựa hồ như nội tâm nàng luôn chôn giấu rất nhiều điều tâm sự.
Đồ dùng trong phòng bài biện không phải là đồ dùng bình thường, nơi này ắt hẳn là bệnh viện, hơn nữa còn là một phòng bệnh một người, nhất định là rất đắt đỏ, không biết là ai trả tiền. Sử Hạo nhìn khuôn mặt quen thuộc đầy lo lắng đó, sống mũi hắn có chút cay cay, thì ra hãy còn có nhiều người quan tâm đến hắn như vậy.
"Tiểu lưu manh, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, cảm giác thấy thế nào?" Sử Hạo khôi phục thần trí, vừa định cử động, lại bị một trận đau nhức toàn thân làm hàng lông mày hắn nhăn nhó co dúm, hít một hơi lạnh, hắn không dám nhúc nhích nữa. Tuy nhiên bên tai trái lại nghe được một âm thanh nũng nịu trong trẻo, quay đầu nhìn lại, hờ, đúng rồi, còn có cả cô ả Yến Tịnh này nữa.
Hai tay Yến Tịnh chống ở mép giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm nhìn vào thân thể Sử Hạo đang được bao bọc bởi hàng băng gạc trẳng trông như một cái xác ướp, thật không khỏi buồn cười. Tầm mắt Sử Hạo dừng lại trên người Yến Tịnh vài giây đồng hồ. Tư thế khom người chống xuống mép giường của Yến Tịnh, với một mảnh trắng lóa ở trước ngực, hắn nhìn không bỏ sót một chút nào, thật sự là đẹp, rất đẹp, hình dáng đó, vóc người đó, ta sợ, quả ớt nhỏ chọc thẳng lên trời a, mẹ kiếp, tốt xấu gì ta cũng là bệnh nhân mà, không nên hành hạ ta như vậy chứ! Ánh mắt Sử Hạo nháy nháy liên tục, lẩm bẩm nói: "Cái này...Ờ...cái chuyện này cũng to thật."
"Hả, cái gì cơ?" Yến Tịnh nghe mà ù ù cạc cạc, nhìn kỹ vào con mắt Sử Hạo, mới phát hiện ra miệng hắn ta đang há hốc mê đắm nhìn chằm chằm vào cái chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đó, rồi chợt hiểu bản thân mình mới vừa để lộ gì đó, vội vàng đứng thẳng dậy, hờn dỗi liếc hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, thẹn thùng đỏ ửng. Hứ, tay tiểu lưu mành này thực sự là tính nết đến chết cũng không thay đổi, thân thể đã bị quấn băng thành ra như thế rồi mà vẫn còn chiếm tiện nghi người ta được, bất quá, thầy thuốc nói như vậy.... Không, nhất định là sẽ không có việc gì cả. Sử Hạo, thật xin lỗi, ta không nên dẫn ngươi đến Nhất Trung, bằng không cũng sẽ chẳng.....
"Kích động quá rồi đó." Sử Hạo không chú ý tới vẻ khác thường trong mắt Yến Tịnh và những người khác, tâm tình bình phục một chút, nhưng con rắn ở giữa háng hắn cũng đã dựng cờ tung bay cả lên rồi. Hắn chợt quay đầu nhìn bà nội và Sử Thanh, còn có cả Trần Thơ Lôi nữa, nhìn ánh mắt mừng rỡ cùng vẻ ngây ngô đáng yêu trên khuôn mặt có đôi chút lo lắng của nó, Sử Hạo hiểu ý cười một tiếng, trong lòng không tránh được có chút khác thường, chợt xoay sang hướng về phía mấy người Long Giang đứng trước giường cười cười. Nhóm người Long Giang, Vương Hoa cũng hớn hở ra mặt, cười lại với hắn, bất quá trên trán vẫn mang theo một tia lo âu, Sử Hạo thấy vậy cũng cảm thấy nghi ngờ không thôi, ta tỉnh thì cũng đã tỉnh, việc quái gì phải lo lắng như vậy ?
Thấy Sử Hạo tỉnh lại, thần sắc trên khuôn mặt như mây mù của bà cụ già cũng trở nên hòa hoãn đôi chút, nhẹ nhàng lướt qua toan thân Sử Hạo, chỉ duy có cái đầu là không bị quấn băng, từng giọt nước mắt to như hạt đậu chảy xuống, bà thở dài: "Tiểu Hạo, con hù dọa nãi nãi gần chết, tỉnh lại là tốt rồi, chúng ta là những kẻ nghèo khổ, so với những người đó còn kém nhiều lắm, sau này bản thân con nên học tính nhẫn nại, có biết không?"
"Dạ, con biết rồi, con lại làm bà lo lắng rồi." Sử Hạo thấp giọng nói, trước mắt bà cụ này, hắn giống như một đứa trẻ mãi mãi không thể lớn nổi.
"Sử Hạo, bọn ta ra ngoài trước, cậu cứ nói chuyện nhé." Vương Hoa cười khẽ nói, ánh mắt hướng về mấy người, đám Long Giang hiểu ý, lẳng lẽ đi ra ngoài phòng bệnh.
"Hạo ca, em ra ngoài trước, buổi trưa tan học sẽ trở lại thăm anh, anh cố nghỉ ngơi cho tốt nha." Lá gan Trần Thơ Lôi cũng lớn thật, nhẹ nhàng nói, chỉ là còn định nói thêm điều gì đó thì lại bị ánh mắt Vương Hoa ngăn lại, rồi chợt bước ra ngoài.
Ngoảnh đầu lại vẫn thấy còn một con bé kỳ cục nữa vẫn đang ngơ ngác đứng bên giường bệnh không nhúc nhích, Long Giang đi tới, vỗ vỗ bả vai ả, nói: "Này, người đẹp, đi thôi, anh dẫn em đi xem cá vàng, chẳng phải là có bốn con cá vàng đang đợi em sao."
"Hả, gì cơ, cá vàng á?" Yến Tịnh đang ngây ngốc không khỏi sững người lại, nghi hoặc nhìn thiếu niên đẹp trai trước mặt, cá vàng ư? Là con cá nhỏ bơi bơi dưới nước à?
"Rồi em sẽ biết." Long Giang chẳng muốn phân trần kéo luôn ả đi, vốn là gã định ôm luôn con bé ra khỏi phòng, bất quá nghĩ đến ả này từ lúc Sử Hạo nằm viện, cả đêm qua cho đến trưa hôm nay cũng chưa chịu rời đi, phỏng đoán ắt hẳn ả này có khả năng là tình nhân của Sử Hạo, vì Hạo ca mà ngay cả học cũng bỏ, đứa bé ngoan a, mẹ kiếp, một đứa bé ngoan như vậy mà thế nào mà lại bị tay đàn anh này chôm chỉa được nhỉ, vậy thì tại làm sao một nhân vật cấp như ta lại chỉ dám cùng bạn gái len lén đi mướn phòng?
Yến Tịnh rất hứng thú, lắc lắc cái eo nhỏ đuổi theo: "Này, anh đẹp trai, ở đâu trong bệnh viện có cá vàng?"
Chân mày Sử Hạo không khỏi nhảy dựng lên, thằng khốn kiếp này, dám làm trò đùa giỡn con bé của ta, đợi lão tử lành bệnh sẽ cắt đứt cái chân giữa nhà ngươi o_0.(nguyên văn: cắt đứt cái chân thứ ba của ngươi).
Ngoài phòng bệnh, Vương Hoa cau mày, nghĩ muốn đem tình hình thầy thuốc nói, kể cho Sử Hạo nghe, nhưng rồi lại sợ gã đó không chịu nổi, dẫu sao hôm qua vừa mới bị người ta đánh cho te tua, Vương Hoa cũng không muốn gây ra cho hắn thêm kích động, chắc cần phải hỏi qua Yến Tịnh, Yến Tịnh thì vẫn còn đang mải mê quấn quýt lấy Long Giang hỏi cho đến cùng vụ cá vàng. Vương Hoa ho khan một tiếng, gây chú ý với mấy người khác, với tính cách của Sử Hạo, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc bản thân hắn bị lừa dối. Trong mấy đứa Long Giang, Trương Thiên Cường này, Vương Hoa là kẻ chững chạc thành thục nhất, mọi việc đều nghĩ ngợi tương đối cẩn thận, có chút tính toán sâu xa của một vị quân sư, về Yến Tịnh, hắn đã thấy qua ả này một lần, buổi trưa hôm qua hãy còn thấy ả cùng Sử Hạo dùng cơm, không nghĩ tới xế chiều đã xảy ra chuyện. Điều này không khỏi khiến hắn có chút cảm giác trùng hợp, hắn trầm giọng hỏi: "Này vị bạn học, có thể kể cho tôi biết sự tình từ đầu đến cuối được không?"
Vẻ mặt Yến Tịnh quái dị nhìn qua Vương Hoa, sửng sốt một hồi, rồi chợt đem sự tình đã trải qua kể lại lần lượt, không giấu diếm nửa điểm.
Nghe Yến Tịnh thuật lại, Vương Hoa trầm ngâm trong chốc lát, việc muốn mời Sử Hạo tới Nhất Trung hình như cũng chẳng có gì lạ, từ ngữ khí của ả cũng không lần ra được một chút manh mối nào, chẳng lẽ là ta quá lo lắng chăng?