Tiền Nhâm Hào theo tiếng quát nhìn lại, chợt thấy có một nam sinh đẹp trai cùng một nữ sinh xinh gái dị thường đang cùng sóng vai nhau, hướng phía mình đi tới, nữ sinh đó rõ ràng chính là Nhiêu Hải Yến mà mình ngày nhớ đêm mong. Thấy đối tượng trong lòng thầm ngưỡng mộ tới, Tiền Nhâm Hào hiểu rõ thế nào thì cũng phải biểu hiện ra chút khí độ nho nhã.
- Không đánh nữa, không đánh nữa, thật là một lũ học sinh láo toét, suốt ngày chỉ có biết đánh với đấm, học, hãy học theo Hào ca của các người đây này, lấy đức mà phục nhân.
- Vâng vâng, Hào ca dạy rất phải, chúng em nhất định sẽ tuân theo lời Hào ca dạy bảo, từ nay về sau sẽ chăm chỉ đọc sách, ngày ngày có chí tiến thủ.
Mấy gã học sinh lúc này dừng tay, mỗi thằng đều lộ ra vẻ mặt ăn năn hối lỗi, tự động lui sang một bên.
Nhiêu Hải Yến kéo nam sinh đẹp trai chầm chậm chạy đến bên cạnh Sử Hạo, đỡ Sử Hạo đang nằm dưới đất lên, trông thấy Sử Hạo sưng mặt sưng mũi, vội hỏi:
- Tiểu Hạo, rốt cục là tại làm sao? Bọn họ sao lại đánh ngươi?
Lúc này hắn đã không còn rảnh mà chú ý tới Nhiêu Hải Yến nữa, đang có một gợn sóng chuyển động trong lồng ngực hắn. Tầm mắt Sử Hạo nhìn vào chàng thiếu niên đẹp trai đứng bên cạnh nàng với một tia bồi hồi.
Đáp lại ánh mắt đầy lo lắng của Nhiêu Hải Yến, sự khuất nhục trong lòng Sử Hạo càng thêm rõ ràng, hắn đột nhiên có chút sợ hãi khi phải đối mặt với Nhiêu Hải Yến, có chút sợ hãi khi để Hải Yến nhìn thấy mình trong một bộ dáng uất ức như thế này, sợ hãi muốn xoay người lại mà chạy đi.
- Tiền Nhâm Hào, nể mặt ta, đừng động hắn nữa.
Nam sinh đẹp trai bên cạnh Nhiêu Hải Yến nói.
- Nếu như Vương Hoa ngươi đã có lời, ta còn có thể nói không được sao, ha ha.
Được kẻ khác vứt cho cái thang, Tiền Nhâm Hào đương nhiên là sẽ theo bậc thang mà bước xuống, quay đầu vỗ vỗ vào mặt Sử Hạo nói:
- Tiểu tử, nhớ kỹ lời nói của ta, nếu không lần sau cũng chẳng được tốt số như hôm nay đâu.
Dứt lời, mang theo tiếng cười hách dịch, nghênh ngang bước chân chữ bát ra khỏi phòng học.
Đối với Vương Hoa, Tiền Nhâm Hào gã cũng là có vài phần cố kỵ, phụ thân Vương Hoa là huyện trưởng, mà bản thân Vương Hoa, ở Nhị Trung tiếp xúc với các thế lực cũng chả kém gì Tiền Nhâm Hào, bản lĩnh đánh lộn cũng cao, hơn nữa lại khá đẹp trai, ở Nhị Trung cũng có thể coi như là một nhân vật phong vân.
- Xin chào, ta là Vương Hoa, ngươi chắc là Sử Hạo.
Tay nam sinh đẹp trai cao hơn Sử Hạo hẳn một cái đầu, gã cũng không dùng cái ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để đánh giá hắn, mà là hướng về phía Sử Hạo vươn tay phải ra bắt tay hữu hảo.
- Cám ơn ngươi.
Sử Hạo cũng không già mồm, dù cùng gã này bắt tay, nhưng trái tim hắn như phảng phất bị vô số con kiến cắn xé một cách nhẫn tâm. Thần thái thân mật cùng ánh mắt của Nhiêu Hải Yến khi nhìn gã này lúc hai người mới bước vào cũng lại khiến cho lòng hắn co quắp đau đớn kịch liệt, cái loại đau đớn này dường như là nỗi đau của cõi lòng tan nát khi bị một lưỡi lê sắc nhọn đâm vào cái vết thương hẵng còn chưa lành. Chỉ có điều, trong lòng hắn vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng, hỏi:
- Hải Yến, đây... đây chính là cái mà cô bảo đem đến cho ta niềm vui phải không?
Tiếng lòng trong hắn đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ, tan vỡ.
Khuôn mặt trắng nõn của Nhiêu Hải Yến lộ ra một nét thẹn thùng, có chút xấu hổ nói:
- Phải, là anh ấy.... Ảnh chính là người nam sinh mà ta đã kể với ngươi.
Trên gương mặt bụ bẫm trắng nõn đó, hai má nàng ửng đỏ, giống như bông hoa tươi đang nở, đem đến cho người ta cảm giác say mê dụ dỗ.
Sắc mặt Sử Hạo trong nháy mắt trở nên tái nhợt, lảo đảo lùi về phía sau một bước, trong cái nháy mắt ấy, trái tim như bị trăm vết loét, ngàn vết thương, tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, nát vụn đến nỗi ngay cả vết thương cũng chẳng nhìn thấy rõ, à thì ra, bản thân vẫn luôn tự coi mình là một kẻ đa tình, trong lòng vẫn luôn tràn đầy đợi mong, đợi mong nàng tới, rồi khi nàng tới, nhưng lại là ở trong vòng tay của kẻ khác hướng đến phía mình mà tới.
- Tiểu Hạo......
Nhiêu Hải Yến phát hiện ra sự bất thường của Sử Hạo.
- Ngươi, ngươi không sao chứ, nếu không thì ngươi về nhà nghỉ ngơi đi.
- Hải Yến.....
Trầm mặc trong chốc lát, Sử Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Nhiêu Hải Yến nói:
- Ta... ta thích cô...
Hắn thản nhiên nói ra, khóe miệng vẫn còn lưu lại ít máu ứ đọng còn sót lại hồi vừa rồi bị đánh.
Học sinh trong lớp không khỏi trợn to hai mắt, cái màn này thật nhiều hứng thú, nhưng càng hứng thú bao nhiêu thì cũng dành cho hắn sự khinh miệt bấy nhiêu, cóc chết đòi thịt thiên nga.
- Ta không có nói đùa, ta muốn cùng cô ngồi một bàn, ta thích cô, ta muốn cùng cô nói những lời yêu thương.
Sử Hạo dũng khí thật dồi dào, ngay trước mặt bao nhiêu người trong lớp, dứt khoát nói ra những tình cảm đã ẩn giấu bao năm trong lòng mình, cho dù trái tim này có bị tan nát bầm dập cũng không hề hối tiếc.
Nhiêu Hải Yến ngạc nhiên nhìn Sử Hạo, trong lòng nàng, từ trước đến nay Sử Hạo vẫn luôn là kẻ thờ ờ với mọi việc, trên mặt hắn bao giờ cũng thường đeo theo một nụ cười xấu xa, luôn luôn chẳng đứng đắn, là một tiểu sắc lang luôn luôn đùa giỡn nàng. Nhưng vào thời khắc này, nhìn hắn chăm chú, nghiêm túc như vậy khiến cho nàng có chút hoảng sợ.
- Tiểu Hạo, ngươi mà còn vui đùa như vậy nữa, ta sau này sẽ không bao giờ...để ý đến ngươi nữa.
Nhiêu Hải Yến trong lòng hơi bực, mình vừa mới cùng nam sinh ngưỡng mộ từ lâu đi tới, hắn ta lại có thể mở lời bông đùa như vậy, thật là quá đáng.
Ngay từ nhỏ nàng với Sử Hạo đã thành bạn học, giống như một đôi thanh mai trúc mã đang trưởng thành, trong lòng Nhiêu Hải Yến quả thực có một loại chân tình khó nói, nhưng nàng biết rõ, đấy không phải tình yêu, giữa nàng và hắn là một tình bạn phi giới tính, tri tâm, giao tâm, những cái nắm tay ôm ấp cũng giống như kiểu huynh muội vậy thôi, nhưng thực sự đây không phải tình yêu, tình yêu, là phải có những cuộc gặp gỡ cảm động lãng mạn, là phải khiến cho trái tim con người ta rung động, có tư niệm của sự nhớ thương. nhưng mà đối với Sử Hạo, thì nàng không có cảm giác như vậy.
Hai người thổ lộ tình cảm cho nhau, cơ hồ vô tư, không có bí mật, không có khoảng cách, thì thế nào mà có thể trở thành người yêu người đương được chứ.
Sử Hạo cúi đầu, trốn tránh tất cả mọi ánh mắt cười nhạo.
Một hồi rất lâu........
Hắn ngẩng đầu, trên mặt lại nở ra nụ cười xấu xa đối với bất cứ ai cũng không thể hài lòng được như trước kia
- Ta nói giỡn cô đấy.
Đúng vậy, coi như nói giỡn thì đã sao, Hải Yến, ta đã biết ta vốn không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong tim nàng, thế nhưng..... Ta vẫn thực sự hi vọng có một ngày, một ngày như vậy...
- Tiểu Hạo.......
Nhiêu Hải Yến muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong tim nàng có phần bất an nhưng chẳng chút nào giảm bớt, nàng biết, kể từ giờ phút này, thế giới của bọn họ đã lần lượt thay đổi thành hai nửa mà đường thẳng song song càng lúc càng xa, dù cố cũng không thể quay về được điểm khởi đầu, thậm chí, càng đi càng xa...
"Rẹt"
Trong phòng học chợt truyền đến một hư thanh thật dài, mọi người không kìm được hướng ánh mắt liếc nghiêng 30 độ ném về phía Sử Hạo. Những cái ánh mắt cao cao tại thượng như vị hoàng đế đang liếc nhìn về phía những bần dân đê tiện , đó là một sự khinh thường đến trần trụi cùng chán ghét.
Một lát sau, trong phòng học lại khôi phục không khí ồn ào ngày thường, Sử Hạo bước nhanh ra khỏi phòng học, quên đi sự náo nhiệt của phòng học, hắn giờ đây - một kẻ đáng thương.