Tôi Giả Gái Livestream Lừa Tiền Đại Gia

Chương 5: Con cá này béo thật

Trước Sau

break

Khoa cấp cứu, Bệnh viện Trung tâm thành phố Bắc Kinh.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm mấy tờ báo cáo, nghiêm mặt nói:

"Huyết áp và đường huyết đều thấp, ngoài ra không có vấn đề gì lớn."

"Cậu là anh trai cậu ấy hay sao? Sau này nhớ dặn cậu ấy ăn uống đúng giờ."

Tô Tử Lan mới hai mươi mốt tuổi thấy buồn bực, lẩm bẩm một tiếng: "Trông tôi già lắm sao?"

"Truyền hết chai đường glucose này trước, nếu người vẫn chưa tỉnh thì làm thủ tục nhập viện đi."

Tô Tử Lan bực bội gãi đầu, "Nghiêm trọng đến vậy sao?"

Bác sĩ lại lải nhải một tràng, phổ cập cho anh ta về sự nguy hiểm của huyết áp thấp và đường huyết thấp xong mới rời khỏi phòng bệnh cấp cứu.

Giang Tự Ngôn bị tiếng ồn ào đánh thức, cậu đột ngột mở mắt ngồi bật dậy, trước mắt tối sầm lại, không trụ vững được liền ngã lại xuống giường bệnh.

"Chậc, cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Tô Tử Lan nghe thấy động tĩnh trên giường bệnh, dời mắt từ màn hình điện thoại sang người cậu.

Chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Giang Tự Ngôn đã biến đi đâu mất, để lộ ra cả khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không tì vết.

Tóc mái trên trán cậu rối bù, đôi mày mắt xinh đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ toát ra một vẻ yếu đuối khiến người khác thương tiếc.

Dù Tô Tử Lan là một trai thẳng không thể thẳng hơn được nữa, cũng bị nhan sắc thần thánh của cậu làm cho ngẩn ngơ.

Nếu đây là con gái, anh ta chắc chắn chắc chắn chắc chắn sẽ rung động chết mất!

Thật đáng tiếc, lại là một cậu con trai.

Haiz.

Không biết nhà cậu ta có chị gái hay em gái không.

Giang Tự Ngôn chống giường ngồi dậy, mày hơi nhíu lại, nhanh chóng quan sát môi trường xung quanh rồi mới nhìn sang Tô Tử Lan.

"Cảm ơn."

"Là anh đưa tôi đến đây đúng không?"

Cậu mò điện thoại trong túi ra, trực tiếp mở Wechat, mi mắt hơi cụp xuống, nhàn nhạt nói: "Tiền xe và phí vất vả tổng cộng 500 tệ, anh thấy được không?"

Giới hạn cậu có thể đưa là hai nghìn.

Cách ăn mặc của người này không giống người thường, chắc sẽ không để tâm đến chút tiền lẻ này của cậu.

Tô Tử Lan thấy bộ dạng nóng lòng trả tiền để vạch rõ ranh giới của cậu thì tức đến bật cười, "Trông tôi giống người thiếu tiền lắm à? Ai mà thèm năm trăm tệ của cậu!"

Giang Tự Ngôn chính là đợi câu này của anh ta, lập tức cất điện thoại đi, đôi mắt màu sáng nhìn thẳng vào anh ta, nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

Cậu giơ tay lên, cúi mắt nhìn cây kim đang ghim trên mu bàn tay, mím môi, không nói hai lời liền tự tay rút ra.

Mí mắt Tô Tử Lan giật giật, nhưng cũng không ngăn cản.

"Cậu hôn mê hai tiếng, tôi cũng ở đây trông cậu hai tiếng."

"Tuy không cần tiền của cậu, nhưng ít nhất cũng nên mời tôi một bữa tối chứ?"

Giang Tự Ngôn ngẩn ra, lại lấy điện thoại ra xem giờ.

Lúc này là bảy giờ tối, còn hai tiếng nữa mới đến giờ cậu livestream.

Đây rất có thể là bệnh viện ở trung tâm thành phố, từ đây bắt taxi về cũng phải mất nửa tiếng.

Trước khi livestream còn phải thay quần áo, trang điểm nhẹ một chút, tốn khoảng mười phút.

Chỉ cần kiểm soát thời gian ăn uống trong vòng một tiếng, cậu vẫn còn dư thời gian để chạy về.

"Được, không nên chậm trễ, tôi đi thanh toán viện phí trước."

Giang Tự Ngôn xuống giường đứng dậy, hất cằm về phía Tô Tử Lan, "Đừng ngây ra đó nữa, đi thôi."

Tô Tử Lan chỉ nói bừa thôi, không ngờ cậu lại đồng ý.

Vẻ ngoài của người này trông rất trẻ, nếu không phải đã xem chứng minh nhân dân của cậu, Tô Tử Lan còn tưởng cậu mới mười tám tuổi.

"Thôi bỏ đi, tôi mới nhớ ra lát nữa có một buổi tụ tập."

Giang Tự Ngôn nhàn nhạt "ồ" một tiếng, "Vậy tôi đi trước đây."

Cậu đi rất dứt khoát, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tô Tử Lan, chỉ sợ đi chậm một bước sẽ bị người ta gọi giật lại.

"Vãi, lủi nhanh thật! Sợ tôi nuốt mất năm trăm tệ của cậu hay sao?!"

Tô Tử Lan bĩu môi, "Đúng là đồ không có lương tâm, dù gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cậu mà."

Ở một nơi khác, Trình Duệ sa sầm mặt mày trở về biệt thự Vịnh Vàng, ba chân bốn cẳng cởi quần áo trên người vứt vào thùng rác, nhanh chân lao vào phòng tắm, tắm gần hai tiếng đồng hồ mới thôi.

Hắn quấn một chiếc khăn tắm trắng tinh quanh hông, chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, thân hình phủ đầy hơi nước ẩm ướt được bao bọc bởi những khối cơ vừa vặn.

Tám múi cơ bụng rắn rỏi xếp ngay ngắn, hai bên sườn lờ mờ thấy được đường nhân ngư sâu thẳm.

Hắn đưa tay vuốt mái tóc sạch sẽ mềm mại, tiện tay cầm lấy điện thoại trên bàn trà bước ra ban công.

Đốt ngón tay thon dài nhấn mạnh lên màn hình, nhanh chóng gọi số của Tô Tử Lan.

Hắn không nói nhiều lời, hỏi thẳng: "Thằng lùn đó đâu rồi?"

Tô Tử Lan thêm mắm dặm muối kể lại mọi chuyện rõ ràng, không dám giấu giếm nửa lời.

Trình Duệ cười lạnh một tiếng, sau khi biết tình cảnh thê thảm của thằng lùn, hắn cũng miễn cưỡng giơ cao đánh khẽ.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt nhất đừng để tao gặp lại, không thì tao giết chết nó!"

Nói xong, hắn trực tiếp cúp máy.

Bỗng nhiên nhớ tới cô bạn gái qua mạng đã mất tích hơn nửa ngày, hắn cười lạnh một tiếng: "Trong vòng một tiếng nữa, cô mà không trả lời tin nhắn của tôi, thì đừng hòng trụ lại được trong giới livestream."

Đúng lúc này, ứng dụng hẹn hò momo hiện lên tin nhắn mới.

Hắn hừ một tiếng, tiện tay mở ra.

【Loli nổi loạn: Vừa ngủ dậy là trả lời tin nhắn của em trai ngay, em trai không trách chị ngủ nướng chứ?】

"Vừa ngủ dậy? Người làm bằng sắt à? Không cần ăn cơm?"

Trình Duệ phàn nàn một câu rồi quay người đi đến ghế sofa sang trọng ngồi xuống.

Phòng khách rộng lớn được trang hoàng cao cấp và lộng lẫy, chùm đèn pha lê treo trên trần nhà trong suốt lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ.

Trình Duệ bắt chéo chân, lười biếng dựa vào sofa, đầu ngón tay khẽ chạm màn hình trả lời một tin nhắn.

【C: Chị nghĩ nhiều rồi, ngủ được là phúc.】

Cứ tưởng người phụ nữ đó sẽ trả lời ngay lập tức, Trình Duệ lẳng lặng đợi mấy phút mà không thấy hồi âm, mất kiên nhẫn ngồi thẳng dậy.

"Chê tiền ít à?"

Hắn lạnh mặt, không chút do dự gửi qua một bao lì xì lớn.

Ngã tư gần bệnh viện trung tâm thành phố.

Giang Tự Ngôn xách một túi bánh mì đứng đó đợi xe, miệng chậm rãi nhai sandwich.

Lần này cậu gọi xe trên ứng dụng, đáng tin trăm phần trăm.

Cậu còn đặc biệt mua gói bảo hiểm an tâm, hoàn toàn không sợ xảy ra chuyện!

"Ting!"

"Kính chào người dùng momo, bạn có một bao lì xì đang chờ nhận."

Điện thoại phát ra âm thanh máy móc đều đều.

Ánh mắt Giang Tự Ngôn lóe lên, nhanh chóng nhét miếng sandwich ăn dở vào trong túi.

Mở điện thoại nhận lì xì chỉ trong một nốt nhạc.

Nhìn 88 vạn tệ vừa mới vào tài khoản, cậu siết chặt túi ni lông, hơi thở như ngưng lại.

Cậu cong cong mắt, nghiêm túc bình phẩm: "Con cá này béo thật."

Anh C đã thành ý như vậy, cậu dĩ nhiên phải chuyên nghiệp hơn một chút, lập tức trả lời mấy tin nhắn.

【Loli nổi loạn: Trời ơi! Sao em trai lại gửi cho chị nhiều tiền thế này.】

【Loli nổi loạn: Cảm động quá, thật sự không biết lấy gì báo đáp.】

【Loli nổi loạn: Đợi sau khi chúng ta gặp mặt, chị sẽ đền bù cho em trai thật tốt (xấu hổ.jpg)】

Lúc này cậu vẫn đang ở bên ngoài, không tiện chụp ảnh phúc lợi, lát nữa sẽ gửi bù cho anh C.

【C: Đền bù thế nào?】

Giang Tự Ngôn cười lạnh một tiếng, biết rõ anh C đang cố tình hỏi dù đã biết câu trả lời.

Đàn ông lên ứng dụng momo nói chuyện đều có mục đích gì, cậu rõ như lòng bàn tay.

Dĩ nhiên, không bao gồm loại "nữ streamer" chăm chỉ lừa tiền như cậu.

Một tiếng sau, Giang Tự Ngôn thay một bộ áo sơ mi trắng và váy ngắn đen đơn giản mà không kém phần gợi cảm, chụp một bức ảnh tự sướng từ cổ trở xuống.

Trước khi ra ngoài, Trình Duệ nhận được bức ảnh do cô nàng loli gửi tới, hắn lẳng lặng nhìn một lúc lâu, yết hầu trượt lên xuống, giọng khàn đặc bình phẩm: "Chậc chậc, biết chụp thật đấy, quả nhiên là loại đàn bà thấy tiền là sáng mắt."
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc