Gần trưa, Giang Tự Ngôn ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng trưa kết hợp.
Một bát mì thịt heo vị thanh đạm, bên trên còn có một quả trứng lòng đào, là do chính tay cậu nấu.
Sau khi húp hết mì, cậu bưng bát lên uống vài ngụm canh hành, dạ dày được lấp đầy, toàn thân ấm áp.
Giải quyết hai bữa cùng một lúc, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm tiền, một công đôi việc.
Trong phòng ăn rộng rãi chỉ có một mình cậu, còn Tạ Văn Sơ và Tùng Dã có lẽ vẫn đang ở trong phòng.
Giang Tự Ngôn không có hứng thú với bạn cùng phòng, cũng sẽ không chủ động làm phiền họ.
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn rung lên một cái, là tin nhắn của Tô Nhân Nhân.
[Cô Tô: Tối nay cậu có rảnh không?]
[Cô Tô: Chúng tôi mời tất cả các diễn viên tham gia quay phim đến Trang trại Hân Lan ăn tối, làm quen với nhau một chút, thuận tiện tìm hiểu về nhân vật trong kịch bản.]
[Giang Tự Ngôn: Có rảnh.]
Nếu thời gian quá mười giờ tối, thì xin phép anh C một tiếng là được.
Cậu mở ứng dụng momo ra xem tin nhắn, phát hiện anh trai top 1 ngày xưa, Vung Tiền, có gửi mấy tin nhắn.
Là một con cá nhỏ thường xuyên tặng quà, Giang Tự Ngôn dĩ nhiên sẽ không ngoan ngoãn xóa đi, mà đã rất mưu mô giấu anh ta đi.
Ảnh chụp màn hình gửi cho anh C dĩ nhiên không thể thấy được người bạn đã bị ẩn.
[Vung Tiền: Người đẹp, hai ngày nay sao không livestream?]
[Vung Tiền: Lúc muốn gặp em lại không gặp được, khó chịu ghê.]
[Vung Tiền: Chẳng lẽ là vì tên nhà giàu phèn chua tối đó à?]
[Vung Tiền: Có tiền như vậy mà còn lên momo tán tỉnh người khác, không phải thằng xấu xí thì cũng là thằng mập ú!]
[Vung Tiền: (Ảnh)]
[Vung Tiền: Đây là ảnh của anh, đang ở độ tuổi vàng, có tiền có sắc có dáng, ở thành phố Bắc Kinh có hai căn biệt thự, hẹn gặp mặt không em?]
[Vung Tiền: Chỉ cần em làm vợ anh, anh tặng em siêu xe và biệt thự...]
Người đàn ông trong ảnh khoảng ba mươi tuổi, tóc dài qua vai, một nửa buộc sau gáy, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, cằm có một ít râu ngắn.
Không thể nói là đẹp trai, nhưng rất có khí chất của một nghệ sĩ.
Quà Vung Tiền tặng tuy thua xa anh C, nhưng cũng là một fan trung thành của cậu, từ lúc tiểu Loli còn nhảy như gãi ghẻ đã luôn chiếm giữ vị trí anh trai top 1.
Bây giờ có một đại gia C đến, lập tức đá anh ta khỏi ngôi vị top 1, anh ta có thể không tức giận, có thể không sốt ruột sao?
Chỉ có điều, gặp mặt là chuyện không thể nào.
Còn muốn cậu làm vợ?
Dù cậu có là con gái, cũng không thể vì tiền mà cưới một người lạ không chút tình cảm.
Giang Tự Ngôn cố gắng hết sức níu giữ Vung Tiền sắp rời đi.
[Loli nổi loạn: Anh trai, Loli luôn nhớ đến mọi người, sao có thể vì người khác mà từ bỏ livestream chứ ạ.]
[Loli nổi loạn: (Ảnh) Em đang ở bệnh viện đây, bệnh tình cụ thể không tiện nói, bác sĩ bảo em phải tịnh dưỡng một tháng. (khóc.jpg)]
Bức ảnh này là do cậu chụp lúc ngất xỉu ở bệnh viện hai ngày trước, dĩ nhiên, không phải là ảnh tự sướng.
[Loli nổi loạn: Một tháng sau chúng ta không gặp không về nhé. (đáng thương.jpg)]
[Vung Tiền: Bệnh viện Trung tâm thành phố Bắc Kinh?]
Giang Tự Ngôn hơi sững người, trong ảnh chỉ hiển thị quầy đăng ký thu phí, mà Vung Tiền lại có thể nhận ra ngay đây là Bệnh viện Trung tâm!
Chứng tỏ anh ta rất quen thuộc với bệnh viện này.
Cậu thừa nhận cũng không được, không thừa nhận cũng không xong, đúng là cưỡi hổ khó xuống.
[Vung Tiền: Em gái anh là bác sĩ trưởng khoa ở bệnh viện này, em tên gì? Anh bảo cô ấy quan tâm em một chút.]
[Loli nổi loạn: Cảm ơn ý tốt của anh trai, bác sĩ trưởng khoa rất bận, người nhà em cũng ở đây chăm sóc em rồi, không làm phiền chị ấy đâu ạ.]
[Vung Tiền đã chuyển cho bạn 5200 tệ]
[Vung Tiền: Mau chóng bình phục nhé, có thể gửi cho anh ít ảnh riêng tư được không? Muốn xem em.]
Giang Tự Ngôn ngồi thẳng dậy, khóe môi khẽ cong lên, ngón tay thon dài trắng nõn nhấn vào nút nhận tiền, ba giây sau tài khoản ngân hàng đã báo nhận.
5200 tệ không nhiều không ít, cũng bằng một tháng lương của nhân viên văn phòng bình thường ở thành phố hạng ba rồi.
Tiền của mấy gã trai lẳng lơ này, dễ kiếm thật.
Cậu rất hào phóng gửi riêng ba tấm ảnh cho Vung Tiền, động tác và thần thái vô cùng quyến rũ.
Để tránh sau này đụng mặt mấy gã trai lẳng lơ, cậu quyết định sau này ra ngoài sẽ cải trang một chút.
Thế là, lúc Tạ Văn Sơ bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một Giang Tự Ngôn với phong cách hoàn toàn thay đổi.
Trên đầu cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai vành rộng, tóc mái trước trán rũ xuống, gần như che đi cả mày mắt, toát ra vài phần khí chất u uất.
Trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen dày cộp, đôi mắt hạnh màu sáng tròn xoe hơi híp lại, ra vẻ uể oải.
Quần áo trên người là chiếc áo sơ mi caro đen trắng mà dân lập trình hay mặc, chất liệu thô ráp, quê mùa.
Tạ Văn Sơ đi vòng quanh cậu hết vòng này đến vòng khác, trong mắt tràn đầy vẻ thưởng thức, đưa tay sờ cằm khen ngợi: "A Ngôn, cậu đang chơi cosplay à? Đẹp quá đi mất!"
Giang Tự Ngôn cố tình ăn mặc cho xấu đi: ...
Tùng Dã vừa hay cũng mở cửa phòng, đứng ngay ở cửa, lặng lẽ đánh giá Giang Tự Ngôn đang ăn mặc giống mình, đẩy gọng kính, chậm rãi nói: "Rất giống minh tinh đi trải nghiệm đời sống người dân."
Dĩ nhiên, Giang Tự Ngôn chỉ nghe được hai chữ "minh tinh".
Cậu nhíu mày, móc ra một chiếc khẩu trang đen đeo lên, giọng ồm ồm nói: "Tôi ra ngoài một chuyến, hai người cứ tự nhiên."
Tạ Văn Sơ mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Được, đi cẩn thận."
Sau khi Giang Tự Ngôn rời đi, Tạ Văn Sơ sa sầm mặt mày, đến vai cũng rũ xuống.
Tùng Dã trầm ngâm nhìn anh ta, thầm nghĩ: Bộ dạng như thất tình.
"Tiểu Dã, kế hoạch của chúng ta khi nào thì thực hiện?"
Tạ Văn Sơ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn chàng trai gần như không thấy rõ mày mắt, "Tôi muốn kiếm tiền, muốn trở thành tỷ phú!"
Khóe miệng Tùng Dã khẽ giật giật, "Trong mơ thì có tất."
"Hả?"
Tạ Văn Sơ nghi hoặc ghé sát lại.
Tùng Dã: ...
Đệch, mình ngậm miệng lại thì hơn.
Phí nước bọt.
Là sinh viên năm nhất của một trường đại học danh tiếng, chuyên ngành cậu ta học là quản trị kinh tế, có một chút nghiên cứu về cổ phiếu.
Mà Tạ Văn Sơ chính là nhắm vào điểm này của cậu ta, đề nghị bái cậu ta làm sư phụ, khiêm tốn cầu học.
Tùng Dã hắng giọng, đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai rắn chắc của người đồ đệ mới nhận, cao giọng nói: "Trước tiên hãy làm quen với kiến thức nhập môn cổ phiếu mà tôi vừa gửi cho anh đi."
Tạ Văn Sơ nhíu mày, "Bảo tôi xem mấy thứ này, thà giết tôi đi cho sướng."
"Tôi đưa tiền thẳng cho cậu, cậu giúp tôi mua, lãi thì cho cậu 30% hoa hồng, lỗ thì tôi chịu."
Mấy năm trước anh ta việc gì cũng đã làm qua, sửa xe, tài xế, bốc vác giao hàng, dân phòng, shipper, vân vân, toàn là những việc không cần động não.
Bảo một người chỉ có bằng cấp hai như anh ta xem những con số thiên văn này, đầu óc anh ta chắc chắn sẽ rối tung lên!
Tùng Dã suy nghĩ một lát, cho rằng vụ làm ăn này có lời.
Ít nhất không phải chịu rủi ro lỗ vốn.
Còn có thể kiếm thêm tiền sinh hoạt, để tặng thêm nhiều kim cương cho tiểu Loli.
Nhắc đến streamer yêu quý, hai ngày không thấy cô ấy, thật sự rất nhớ.
Tùng Dã quyết định tối nay sẽ hỏi Giang Tự Ngôn, xem có quen biết tiểu Loli không.
Ở một nơi khác, Trình Duệ mất ngủ cả một đêm, tâm trạng tệ đến cực điểm.
Hắn mò lấy điện thoại, ma xui quỷ khiến lại gọi video cho Loli nhỏ.
"Tút tút tút——"
Ngay giây tiếp theo, cuộc gọi video đã bị từ chối thẳng thừng.
Hắn bực bội nhíu mày, giọng điệu không vui nói: "Đây là thái độ đối với kim chủ à?"