Tôi Giả Gái Livestream Lừa Tiền Đại Gia

Chương 11: Đúng là nhỏ mọn

Trước Sau

break

Lúc ông bảo vệ đuổi kịp, thân hình gầy gò đã run như cầy sấy, chiếc dùi cui điện trong tay cũng rung lên theo.

"Gọi... gọi anh bao nhiêu... lần rồi, người không phải chủ nhà vào khu dân cư cần phải đăng ký!"

Trình Duệ cúi mắt nhìn ông bảo vệ đang thở hổn hển nói không ra hơi, nhíu mày chất vấn: "Thể chất kém như vậy, gặp phải kẻ xấu xông vào cổng, ông đối phó được không?"

Bảo vệ: ...

*Đánh trống lảng hay thật!*

*Tôi có đối phó được hay không thì cũng không liên quan đến anh.*

"Hừ, theo tôi ra ngoài điền vào phiếu đăng ký khách thăm!"

Trình Duệ không để tâm đến lời ông ta, chậm rãi quét mắt nhìn xung quanh một vòng, trầm giọng buông lời: "Thằng lùn, trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm."

"Mày là chuột à? Sao mà trốn giỏi thế!"

"Tao nói cho mày biết, còn muốn ở lại Bắc Kinh thì ngoan ngoãn cút ra đây!"

Lời nói của đối phương đầy vẻ uy hiếp, vừa cao ngạo lại vừa ấu trĩ.

Giang Tự Ngôn áp sát vào cây cột không nhúc nhích, thầm đảo mắt châm biếm: *Tưởng mình đang đóng phim truyền hình chắc, hở ra là dọa nạt, có khi bị bệnh nặng rồi cũng nên.*

Lời của ông bảo vệ bị coi như gió thoảng bên tai, ông ta mất kiên nhẫn, dùng dùi cui điện chọc vào cánh tay Trình Duệ, "Tai điếc à?!"

Trình Duệ nhíu mày, ánh mắt liếc xuống đầu dùi cui điện bẩn thỉu, lập tức kéo giãn khoảng cách, lạnh lùng nói: "Đây là thái độ của ông đối với chủ nhà sao?"

Bảo vệ: ...

Ủa, nếu anh là chủ nhà, sao lúc nãy tôi đuổi theo anh không nói?

Tên thiếu gia ngông cuồng lải nhải hai phút, sau đó sải bước ra khỏi đại sảnh, xung quanh lại trở về yên tĩnh.

Giang Tự Ngôn thò đầu ra từ sau cây cột, không thấy bóng dáng tên thiếu gia đâu, lúc này mới chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh.

Căn nhà thuê ở tầng 26 tòa B, còn đây là tòa D.

Trước khi bước ra khỏi cổng, cậu còn quét mắt nhìn xung quanh một vòng, xác nhận an toàn rồi mới đi về phía tòa B.

Vừa hay giữa đường gặp được Tạ Văn Sơ đang đẩy hai chiếc vali vội vã chạy tới.

"Ngôn Ngôn, cậu ta không làm khó cậu chứ?"

Giang Tự Ngôn nhíu mày, "Đừng gọi sến súa như vậy, gọi tôi là A Ngôn là được."

Tạ Văn Sơ bực bội gãi đầu, "Xin lỗi, lỡ miệng."

Anh ta sờ sờ mũi, ghé sát lại trước mặt Giang Tự Ngôn ngó nghiêng cậu, "Cậu với tên thiếu gia đó có mâu thuẫn gì vậy?"

"Chuyện bé như cái móng tay, không đáng nhắc tới."

Giang Tự Ngôn đưa tay lấy lại vali của mình, đi đầu vào đại sảnh tòa B.

*Đúng là không đáng nhắc tới, chẳng phải chỉ ngồi xe mô tô của hắn mười giây thôi sao, làm như thể làm bẩn vợ hắn không bằng.*

*Đúng là nhỏ mọn.*

Tạ Văn Sơ lòng hiếu kỳ dâng trào, muốn hỏi tiếp lại không dám hỏi, cứ ngập ngừng đi theo cậu vào thang máy.

Giang Tự Ngôn mắt không liếc ngang, qua tấm gương phản chiếu trong thang máy thấy được vẻ mặt gượng gạo của anh ta, mím môi không nói gì.

Thang máy đi từ tầng một lên tầng hai mươi sáu cũng chỉ mất nửa phút.

Hai người bước ra khỏi thang máy, đến trước cửa phòng 2601.

Tạ Văn Sơ có chìa khóa dự phòng, mở cửa nhìn vào trong một cái.

Đồ đạc bên trong vẫn còn nguyên, tất cả đều được phủ vải chống bụi, chỉ là sàn nhà có hơi bụi một chút, phải dọn dẹp vệ sinh.

Đây là lần đầu tiên Giang Tự Ngôn thuê một căn nhà cao cấp thế này, đáy mắt lộ ra một tia tò mò khó nhận ra.

Căn nhà hướng Nam, ánh sáng rất tốt, cả phòng khách sáng sủa, trang trí đơn giản mà sang trọng.

Tạ Văn Sơ chủ động tìm một miếng giẻ lau, chuẩn bị dọn dẹp, "A Ngôn, cậu xem trước ở phòng nào đi."

Giang Tự Ngôn khẽ nhướng mày, cảm thấy khó hiểu trước hành vi ân cần lấy lòng này của anh ta.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ đối phương chỉ đơn thuần là người nhiệt tình.

*Đúng là một người tốt đến ngốc nghếch.*

Cậu cũng không đào sâu thêm, bắt đầu xem phòng.

Diện tích ba phòng gần như nhau, một trong số đó gần ban công, cửa sổ cũng mở ra phía ban công, tính riêng tư không tốt lắm, bị cậu loại bỏ.

Hai phòng còn lại có bố cục tương tự, cậu cũng không kén chọn, tùy ý chọn một phòng.

Tạ Văn Sơ dĩ nhiên là ở phòng bên cạnh cậu, còn căn phòng gần ban công được để lại cho con trai của bà chủ nhà ở khu tập thể.

Đêm xuống, nhà cửa cũng được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả vải chống bụi trên đồ đạc cũng được gỡ ra.

"Mấy món đồ này dùng chưa tới hai tháng, trông không khác gì đồ mới."

Tạ Văn Sơ cảm thán một câu, đưa tay lau mồ hôi trên trán, sải bước đến cửa phòng Giang Tự Ngôn, vừa nhìn đã thấy cậu đang cầm một chiếc sườn xám gợi cảm bỏ vào tủ quần áo, anh ta sững người.

*Đây là... đồ nữ mà?*

*Tại sao lại có đồ nữ?*

*Lẽ nào, Ngôn Ngôn là con gái?!*

Nhìn kỹ lại, Giang Tự Ngôn có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, nếu đội tóc dài vào thì trăm phần trăm là không phân biệt được nam nữ!

Chỉ có điều, giọng nói nghe không giống con gái.

Giang Tự Ngôn nhận ra ánh mắt ở cửa, nghiêng đầu liếc Tạ Văn Sơ một cái, nhàn nhạt nói: "Nhìn gì đấy?"

Tạ Văn Sơ ấp úng, lại bắt đầu ngập ngừng.

Mí mắt Giang Tự Ngôn giật giật, trong lòng thầm nghĩ: Một thằng đàn ông mà yểu điệu thế này, có chắc là côn đồ không?

Cậu cũng không tránh Tạ Văn Sơ, trực tiếp lấy từng bộ quần áo trong vali ra cất vào tủ.

"Nếu anh muốn hỏi tại sao ở đây có đồ nữ, tôi chỉ có thể trả lời anh, không liên quan đến anh."

Ý tứ chính là ngậm miệng lại, đừng hỏi.

Tạ Văn Sơ buồn bã "ồ" một tiếng, "Lát nữa đi siêu thị một chuyến đi, phòng cậu trống trơn, đến cái chăn cũng không có."

Cái chăn rách của Giang Tự Ngôn đã sớm vào thùng rác, ngoài một vali đầy đồ nữ rẻ tiền và mấy bộ quần áo thay giặt, cùng với thiết bị livestream ra, cậu chẳng mang theo gì cả.

Cậu khẽ "ừm" một tiếng, đóng cửa tủ lại, cầm điện thoại đi ra cửa, thấy Tạ Văn Sơ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm mình, cậu không hiểu tại sao.

"Đừng ngây ra đó, tránh ra một chút, đừng có chặn ở đây."

Tạ Văn Sơ ma xui quỷ khiến đưa tay lên chạm vào mũi cậu, "A Ngôn, mũi cậu dính bụi này."

Giang Tự Ngôn lùi lại một bước, nhíu mày, đưa tay lau mũi.

Lúc này Tạ Văn Sơ mới nhận ra mình vừa làm gì, ngón tay như bị bỏng vội rụt lại giấu sau lưng, vệt đỏ từ má lan đến tận mang tai.

Anh ta lùi lại mấy bước, lắp bắp nói: "Xin lỗi, tôi cũng không muốn đâu, tay không nghe lời."

"Đinh đong"

Tiếng chuông cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, Tạ Văn Sơ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một chàng trai gầy gò, cao khoảng 1m78, đeo một cặp kính gọng đen dày cộp, tướng mạo thư sinh thanh tú, toàn thân toát ra khí chất mọt sách nồng nặc.

Cậu ta đẩy gọng kính, cúi gập người chào Tạ Văn Sơ, rất lễ phép nói: "Chào anh, em là Tùng Dã."

Tuy nhiên, giọng của đối phương nhỏ như tiếng muỗi kêu, lọt vào tai Tạ Văn Sơ chẳng khác gì tiếng "vo ve vo ve".

Anh ta "hả" một tiếng, dụi dụi tai, cúi đầu ghé tai sát vào miệng chàng trai, "Không nghe thấy, nói to lên."

Tùng Dã lại đẩy gọng kính, ngón tay khẽ run, trán đổ mồ hôi đáng ngờ, cứng đờ đứng đó, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Chào anh, em là Tùng Dã!"

Tạ Văn Sơ đứng thẳng người, nhìn từ trên xuống dưới chàng trai gầy như gà ri, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Cậu là con trai bà chủ nhà à, đã thành niên chưa?"

Tùng Dã gật đầu, nhếch miệng nở một nụ cười cứng đờ, "Sinh viên năm nhất, đã thành niên rồi ạ."

Tạ Văn Sơ lại gãi gãi tai, vô cùng nghi ngờ có phải tai mình có vấn đề không, giọng nói của người này nhỏ đến mức khó tin!

Anh ta chẳng nghe được một chữ nào.

Giang Tự Ngôn chuẩn bị ra ngoài, đi tới chào một tiếng, "Tôi là Giang Tự Ngôn."

Tùng Dã nín thở, không nói nên lời.

Cậu ta nhìn Giang Tự Ngôn chằm chằm, mặt đỏ bừng lên.

Trong lòng gào thét: *Người này trông giống hệt Loli mà mình hay xem live!*
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc