Lê Tinh Thần chưa từng nghĩ tới việc mình vậy mà vẫn còn sống, ký ức của cậu dừng lại vào khoảnh khắc nhát dao kia chém qua cổ, nhưng đầu óc nhanh nhạy cùng phản ứng nhanh nhẹn đã giúp cậu dùng tốc độ nhanh nhất tiếp nhận hiện thực này.
Một dao đứt cổ, tình huống như vậy cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không cứu được, nhưng hiện tại......
Lê Tinh Thần đảo mắt bắt đầu đánh giá hoàn cảnh nơi chính mình đang ở, phòng rộng sáng sủa, trang trí hết sức xa hoa.
Trong phòng có không ít đồ vật, ví dụ như đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, đồ trang trí treo dọc theo đá cẩm thạch, là những thứ mà Lê Tinh Thần chưa từng thấy bao giờ.
Nếu không phải trong không khí có một mùi hương làm người ta chán ghét thì nơi này đối với Lê Tinh Thần mà nói có thể gọi là cung điện thần tiên.
Tìm được nơi phát ra mùi hương kia, Lê Tinh Thần không chút khách khí bóp tắt hương liệu đang đốt, vừa xoay người thì thấy cửa sổ sát đất, cúi đầu là có thể ngắm nhìn phong cảnh cách trăm mét bên ngoài cửa.
Thật sự là tiên cung sao?
Lê Tinh Thần còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận vấn đề này thì phía sau đã truyền đến một trận tiếng vang ồn ào.
"Tiểu mỹ nhân, chờ lâu rồi đúng không?" Vương Sùng Nghiệp vừa vào cửa đã thấy Lê Tinh Thần đứng ở mép giường, lập tức có chút ngoài ý muốn, nhưng chỉ chốc lát sau đã phản ứng lại.
Thanh tỉnh rồi mà còn không chịu rời đi, xem ra chuyện này cũng không hoàn toàn do Chu Cường tự chủ trương, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra sao, chơi một người còn thanh tỉnh sảng khoái hơn.
Vương Sùng Nghiệp nghĩ đến đây thì có chút gấp không chờ nổi, trong giọng nói có nhiều thêm một tia nóng nảy, hoàn toàn không có phát hiện thiếu niên có chút sợ sệt lúc ban đầu bây giờ lưng đứng thẳng, trên người có nhiều thêm một sự uy nghiêm không thể xâm phạm.
Tiểu mỹ nhân?
Đã bao lâu rồi không có người dùng ngữ khí xưng hô tùy tiện như vậy xưng hô với cậu?
Trong mắt Lê Tinh Thần xẹt qua một tia sắc bén, vừa xoay người thì thấy một người đàn ông mập mạp diện mạo đáng khinh đi từ cửa tới, bước chân loạng choạng, môi xanh đen, đầu bạc, vừa thấy đã biết ngày thường người này chắc chắn không tiết chế.
Không chỉ có như thế, ông ta còn gấp không chờ nổi, động tác cùng biểu tình đáng khinh trên mặt làm trong mắt Lê Tinh Thần hiện ra một tia sát ý.
Vương Sùng Nghiệp chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, trong nháy mắt có loại cảm giác chính mình trở thành con mồi của sinh vật cường đại nào đó, nhưng sắc đẹp trước mặt, ông ta nhanh chóng ném sự khác thường này ra sau đầu.
"Cậu yên tâm, chỉ cần hôm nay làm tôi vừa lòng thì ngày mai tôi sẽ cho cậu tiến tổ." Thấy Lê Tinh Thần vẫn luôn không nhúc nhích, Vương Sùng Nghiệp tưởng cậu không hài lòng điều kiện mình cho, vội vàng gia tăng lợi ích: "Cho cậu làm nam 3!"
Tuy ngay từ đầu ông ta chỉ cho nam 5, nhưng mới ngắn ngủn nửa giờ mà Vương Sùng Nghiệp đã cảm thấy Lê Tinh Thần nhìn tốt hơn không ít, trên người có thêm một loại dụ hoặc trí mạng.
Nếu là một Lê Tinh Thần như thế này thì cho làm nam 3 cũng không phải không thể.
Cho dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng một câu này cũng đủ để Lê Tinh Thần phân tích tình huống ——
Giao dịch lợi ích, quả nhiên cho dù là nơi nào cũng sẽ có loại chuyện dơ bẩn này.
"Xin lỗi, ông nhận nhầm rồi." Xét vào việc trước đó có hiệp nghị, Lê Tinh Thần không ngại cho người này một cơ hội: "Nam 3 mà ông nói tôi không muốn, việc hôm nay xem như hủy bỏ."
Nói xong Lê Tinh Thần đi về phía cửa —— nếu không có nhớ lầm thì vừa rồi người đàn ông đi từ nơi đó vào, vậy chính mình hẳn là cũng có thể đi từ nơi đó ra ngoài.
Vương Sùng Nghiệp nghe được lời này thì sửng sốt, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện Lê Tinh Thần đã sắp đi tới cửa, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi, ngữ khí cũng trở nên cường ngạnh:
"Cậu cho rằng nơi này muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?"
"Cái gì?" Nguyên bản tưởng đây là giao dịch người tình tôi nguyện, hiện tại đây là muốn ép mua ép bán sao? Lê Tinh Thần dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Vương Sùng Nghiệp.
"Hôm nay cậu không muốn ở lại đây cũng phải ở lại!" Thấy Lê Tinh Thần dừng bước chân, Vương Sùng Nghiệp cho rằng cậu bị mình làm sợ, trực tiếp nói lời tàn nhẫn, còn duỗi tay chuẩn bị kéo Lê Tinh Thần trở về.
Quả nhiên là muốn ép mua ép bán, nếu là cái dạng này thì...... trên mặt Lê Tinh Thần xẹt qua một tia lạnh lẽo ——
"Răng rắc."
Ngón tay Vương Sùng Nghiệp mới vừa đυ.ng tới góc áo Lê Tinh Thần, còn chưa kịp làm gì tiếp đã cảm thấy trên eo đau nhức, toàn bộ thế giới bắt đầu quay cuồng, sau đó cảm giác được trên lưng đau xót ——
Đây là thanh âm cả người Vương Sùng Nghiệp nện lên trên tường phát ra, với cân nặng của Vương Sùng Nghiệp, một cú đập này không chỉ đập cả người ông ta điên đảo, mà ngay cả đồ trang trí trên tường cũng bị phá huỷ không ít.
Động tĩnh thật lớn trong phòng đã trực tiếp làm kinh động đến vệ sĩ ở cửa.
Cảm thấy có chuyện không ổn nên vệ sĩ vội vàng mở cửa, liếc mắt một cái đã thấy được thanh niên đứng ở cách đó không xa cùng với căn phòng hỗn độn, còn có ——
Ông chủ nằm ở giữa phế tích không ngừng kêu rên.
"Bắt cậu ta lại cho tôi! Hôm nay không làm chết cậu ta tôi không phải họ Vương!" Nhìn thấy vệ sĩ của mình, Vương Sùng Nghiệp tức giận vội vàng hạ mệnh lệnh.
Từ sau khi ông ta trở thành người giàu thì chưa từng gặp được tình huống như vậy, cho dù có mấy người mới bắt đầu không muốn nhưng khi bị ông ta chơi mấy lần quay video lại thì lập tức thành thật, làm gì có chuyện bị chịu tội như vậy?
"Vâng!"
Vệ sĩ biết ông chủ mình có đức hạnh gì, bọn họ vội vàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lê Tinh Thần cũng có thêm một tia đồng tình, xem ra hôm nay thiếu niên này không trốn thoát được.
Cho dù như vậy thì động tác của bọn họ cũng không ngừng, trực tiếp tấn công Lê Tinh Thần.
"Ai da......"
"Răng rắc ——"
Sau khi nghe thấy động tĩnh Vương Sùng Nghiệp còn mơ mộng sẽ lăn qua lộn lại với Lê Tinh Thần, nhưng vệ sĩ lại bị đánh ngã đầy đất, mỗi người đều che lại bộ vị của mình kêu thảm.
Mà người duy nhất trong phòng vẫn còn hoàn hảo vậy mà là Lê Tinh Thần gầy yếu.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Vương Sùng Nghiệp cũng sẽ không nghĩ đến thanh niên thoạt nhìn yếu đuối mong manh này lại lợi hại như vậy, chỉ mới vài phút đã đánh gục mười mấy vệ sĩ.
Theo tính cách của Lê Tinh Thần, mấy vệ sĩ này giúp người khác làm việc ác, hôm nay dù thế nào cũng phải lấy mạng bọn họ.
Nhưng không biết vì sao, vào lúc cậu tính động thủ thì tiềm thức nói với cậu không thể gϊếŧ người, vì thế Lê Tinh Thần chỉ làm những người này tạm thời mất đi năng lực hành động.
"Tôi nói, giao dịch hôm nay hủy." Sau khi đánh ngã vệ sĩ, Lê Tinh Thần không có làm thêm động tác nào, chỉ nhàn nhạt liếc Vương Sùng Nghiệp một cái, lặp lại ý nguyện của mình một lần, sau đó xoay người ra khỏi cửa.
Mà những người còn lại đã bị ánh mắt của Lê Tinh Thần dọa cho đáy lòng chợt lạnh, còn không kịp phản ứng lại đã cảm giác được nửa người dưới tản ra hơi nóng, ngay sau đó trong phòng truyền đến một mùi khai.
Đây là bị...... Dọa đến mức tiểu ra quần sao?
Sau khi mấy vệ sĩ nằm trên mặt đất ý thức được điểm này, ai cũng không dám nói ra, một đám chỉ dám tiếp tục nằm trên mặt đất giả chết.
Sau khi Lê Tinh Thần ra khỏi phòng thì nhìn hành lang cùng một đống cửa phòng xa lạ, trầm tư quan sát một lát, thuận lợi tìm được thang máy, cuối cùng hỏi thăm người khác đi ra khỏi khách sạn.
Sau đó......
Sau đó Lê Tinh Thần căn cứ vào ký ức của thân thể này thuận lợi về nhà.
Đúng vậy, ký ức.
Sau khi Lê Tinh Thần giải quyết Vương Sùng Nghiệp trong đầu đã xuất hiện nhiều thêm một thứ, cậu dùng khoảng thời gian ngắn nhất dung nạp sửa sang lại một chút, lập tức ý thức được đó là ký ức của nguyên thân.
Căn cứ vào ký ức, không bao lâu sau Lê Tinh Thần đã phân tích ra tình cảnh hiện tại rõ ràng.
Hiện tại nơi mà cậu sống là một quốc gia gọi là Hoa Hạ, so sánh với Nam Nguyên Quốc thì khoa học kỹ thuật nơi này phát triển hơn không ít, đổi thành một câu nói khác thì chính là cậu xuyên tới tương lai.
Căn cứ vào tri thức lịch sử ít ỏi trong đầu, Lê Tinh Thần biết nơi này không thể nói là tương lai của Nam Nguyên Quốc, mà là......thế giới song song?
Nhưng thế giới bất tận, nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất như lai.
* Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất như lai nghĩa là mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi thân cây là một kiếp phù sinh, mỗi ngọn cỏ là một thiên đường, mỗi phiến lá là một đức Như Lai, mỗi hạt cát là một miền Cực Lạc, mỗi phương là một cõi Niết Bàn, mỗi nụ cười là một trần duyên, mỗi niệm là một sự thanh tịnh (Đạo Phật cao thâm, tôi không hiểu