Tôi Dựa Vào Cơ Thể Để Được Bao Nuôi

Chương 6: Tôi Dựa Vào Cơ Thể Để Được Bao Nuôi

Trước Sau

break

"Hả?" Nguyễn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện đối phương đã ngồi lên sofa, cô chợt nhớ lại đoạn hội thoại vừa rồi, mới nhận ra đối phương đã đồng ý với đề nghị được thổi tóc cho anh. "Vâng"

Bước chân định đi tìm máy sấy tóc, Nguyễn Nam Tịch mới phát hiện bản thân hoàn toàn không biết nó để ở đâu.

"Ơ..." Nguyễn Nam Tịch nhìn Tô Cảnh Xuyên lên tiếng, chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy đối phương trả lời: "Ở trong nhà tắm."

Nguyễn Nam Tịch đảo mắt nhìn quanh phòng, xác định phương hướng rồi bước vào nhà tắm, tìm thấy máy sấy tóc trong tủ gương, lấy ra cắm vào ổ điện trên tường phía sau sofa.

Bật công tắc, kiểm tra nhiệt độ, Nguyễn Nam Tịch nhìn Tô Cảnh Xuyên cách mình khoảng một mét, há miệng định nói, lại so sánh độ dài của dây điện, cuối cùng dịch chuyển đến bên cạnh Tô Cảnh Xuyên, suy nghĩ một chút rồi quỳ lên sofa.

"Em bắt đầu đây" Không đợi Tô Cảnh Xuyên trả lời, Nguyễn Nam Tịch đã bắt đầu thổi tóc.

Vừa lắc máy sấy liên tục, các ngón tay thỉnh thoảng luồn qua tóc Tô Cảnh Xuyên, thêm vào đó tóc vốn không dài, mái tóc vốn chỉ hơi ẩm nhanh chóng khô ráo.

Lần nữa sờ qua tóc Tô Cảnh Xuyên, xác nhận tóc đã khô hoàn toàn, Nguyễn Nam Tịch dừng động tác, tắt máy sấy, rút phích cắm, đem máy sấy cất lại vào tủ gương.

Đợi đến khi thấy Nguyễn Nam Tịch từ nhà tắm bước ra, Tô Cảnh Xuyên cũng đứng dậy từ sofa, hướng về phía cửa đi ra.

Đóng cửa phòng lại, Nguyễn Nam Tịch nhanh chóng theo kịp Tô Cảnh Xuyên, cùng nhau đi thang máy xuống tầng ba.

"Em muốn ăn gì?"

Đang chìm đắm trong không gian khách sạn tráng lệ, Nguyễn Nam Tịch nghe thấy câu hỏi vội vàng lấy lại tinh thần: "Em ăn gì cũng được! Anh quyết định là được rồi."

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Tô Cảnh Xuyên và Nguyễn Nam Tịch bước vào một phòng riêng, vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã đưa lên hai thực đơn.

Nguyễn Nam Tịch tùy ý lật giở thực đơn, lại nhanh chóng gập lại, đặt nhẹ nhàng lên mặt bàn.

Trời ơi! Quả nhiên không hổ là khách sạn năm sao, món ăn trong này đều đắt như vậy! Một bữa ăn tùy ý gọi ba món một canh đã nhanh chóng ngang bằng chi tiêu nửa năm của em rồi!

Tô Cảnh Xuyên không nói anh ta giàu có như vậy mà! Ở phòng suite lớn, ăn cơm còn cần phòng riêng, một lúc nữa gọi món không lẽ sẽ gọi đầy cả một bàn à!

Anh ta dẫn tôi đi ăn cơm chắc không cần chia tiền đâu nhỉ? Nếu mà chia tiền thì túi tiền nhỏ của tôi còn lại được bao nhiêu đây!? Ừm... dù sao chỉ cần anh ta không bảo tôi trả tiền, tôi cứ giả vờ không biết thôi, dù gì cũng không phải tôi muốn ăn ở đây!

Nhưng mà... … anh ta nói anh ta đi công tác, biết đâu phòng anh ta ở được công ty thanh toán thì sao!? Bữa ăn này cũng không phải tiếp khách hàng, công ty sẽ không thanh toán đâu! Vậy nên...

"Thịt bò tỏi ăn không?"

"Hả hả?" Nguyễn Nam Tịch sực tỉnh, mới phát hiện đối phương đang cầm thực đơn nhìn mình, vội trả lời: "Tôi đều được, anh cứ gọi đi." Đừng gọi món đắt quá là được, Nguyễn Nam Tịch thầm bổ sung trong lòng. Nói xong khóe miệng nở một nụ cười chuẩn chỉnh.

"Vậy cho thịt bò tỏi, ếch xào cay, gà phù dung thêm một đậu phụ sốt cua, cảm ơn." Nói xong Tô Cảnh Xuyên đưa thực đơn cho phục vụ, Nguyễn Nam Tịch cũng nhanh chóng đưa thực đơn trước mặt cho phục vụ.

"Vâng, xin chờ một chút" Nhân viên phục vụ nở một nụ cười, mang thực đơn rời khỏi phòng riêng.

Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Nguyễn Nam Tịch cúi đầu ngọ nguậy mấy ngón tay, nghĩ xem nên mở lời thế nào.

Rõ ràng lúc chưa gặp mặt thì lời nhiều như thể nói không hết, sao gặp mặt rồi lại không nói nên lời hoặc ấp a ấp úng thế này (~ ̄△ ̄)~ Nguyễn Nam Tịch trong lòng thầm chê bản thân.

"Thành phố W có chỗ nào chơi hay không?" Tô Cảnh Xuyên nhìn cô nhóc đối diện đầu càng lúc càng cúi thấp, sắp chui xuống gầm bàn rồi, sự lạnh lùng thường ngày trên bàn đàm phán đột nhiên biến mất, chủ động dẫn dắt câu chuyện, không hiểu sao không muốn thấy đối phương khó xử.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc