Tôi Đoạt Vị Hôn Phu Của Chị Gái Cùng Cha Khác Mẹ

Chương 5

Trước Sau

break

Hai chị em cao ngang nhau, ngoại hình tương tự, điểm khác biệt lớn nhất chính là thần thái.

Cô nghĩ có lẽ là sự khác biệt giữa lợn rừng và bông hoa trắng nhỏ.

Những ngày cuối trước hôn lễ, công việc chuẩn bị chất chồng như núi. Cô cùng bà Lê chạy ngược chạy xuôi, mệt mỏi rã rời.

“Từ Liên Nhã…” Ngồi vào ghế sau của xe, cô như quả bóng xì hơi, ngả người ra ghế, không kìm được mà hỏi về tung tích của Từ Liên Nhã.

Bà Lê bực dọc ngắt lời cô: “Đừng nhắc đến con bé đó với dì. Nghe tên nó thôi là dì đã thấy phiền rồi.”

Cô không để bà Lê thoái thác hay đánh trống lảng: “Cô ấy có thật sự chạy ra nước ngoài dấn thân vào mấy con đường bất hợp pháp, sa chân lỡ bước rồi không?”

Con đường bất hợp pháp gì chứ? Không làm pháo hôi cho lính đánh thuê thì cũng gia nhập băng đảng địa phương làm tay sai rồi cũng nên!

Bà Lê lảng tránh, giọng mỉa mai chuyển chủ đề: “Con tìm con bé làm gì? Con bé mất tích rồi chẳng phải có lợi cho con sao? Sau này gia sản nhà họ Từ là của con, chồng của nó cũng là của con, chẳng phải sướиɠ rơn à?”

Nghe những lời này, lòng cô trĩu xuống, nét mặt lộ vẻ đau đớn: “Vậy là các người chưa tìm được cô ấy, đến manh mối cũng không có, đúng không? Con lợn rừng đó chạy đi đâu rồi?”

Cô không bị lời bà Lê làm dao động, chỉ nghe ra cái tin xấu rằng nhà họ Từ vẫn chưa lôi được con lợn rừng ấy về.

Cô biết những lời vừa rồi không phải ý thật của bà Lê. Bà ấy cũng hiểu cô chẳng hề mơ tưởng đến gia sản nhà họ Từ.

Xét về quan hệ đạo đức, cô đúng là con riêng, mẹ cô là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của bà Lê. Nhưng nguyên nhân hậu quả, đúng sai thị phi của chuyện này, đâu phải vài câu là nói rõ được. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Bà Lê không giữ nổi vẻ cao quý của một phu nhân quyền thế, xẹp xuống như quả bóng xì hơi, thở dài thườn thượt.

“Dì đã lật tung mọi mối quan hệ có thể tìm nhưng chẳng có chút tin tức nào. Con bé ấy như bốc hơi khỏi mặt đất vậy.”

“Con không quan tâm. Từ đầu chúng ta đã thỏa thuận là không được kéo dài đến khi con nhập học rồi.” Cô lo lắng kế hoạch sau này của mình bị con lợn rừng Từ Liên Nhã làm liên lụy.

Bà Lê vung tay quả quyết.

“Yên tâm, sẽ không kéo dài đến lúc đó đâu. ŧıểυ Nhã không tiền, lại chẳng chịu nổi khổ. Lang thang bên ngoài một thời gian, con bé sẽ nhận ra ý tưởng của mình ngây thơ thế nào rồi sẽ lủi thủi liên lạc với chúng ta thôi.”

Cô hiểu Từ Liên Nhã, có lẽ còn hơn cả bà Lê. Cô chẳng lạc quan như vậy, lo lắng nói: “Dì chưa từng nghĩ sao, lỡ như cô ấy gây dựng được gì đó ở nước ngoài rồi cuối cùng bị dẫn độ về nước với danh nghĩa tội phạm thì sao?”

Bà Lê khựng lại. Không phải bà chưa nghĩ đến mà là không muốn nghĩ. Cứng miệng, bà đáp: “Chẳng phải cũng thế à? Dù sao đi nữa thì chắc chắn nó sẽ về nước thôi.”

Đúng, cô nhóc đó sẽ về, nhưng trong tình cảnh nào thì chẳng ai dám nói trước.



Trưa ngày trước hôn lễ, nhà họ Tần mời nhà gái đến tứ hợp viện dùng bữa.

Ba cô và bà Lê ngồi ở bàn ăn, cười nói vui vẻ, ăn uống thoải mái.

Còn cô và Tần Duy Thần bị chuyên viên tổ chức cưới và ba trợ lý vây quanh, giải thích cặn kẽ về quy trình hôn lễ.

Cô đờ đẫn, ánh mắt vô hồn như con rối bị giật dây.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc