Tôi Dọa Khóc Toàn Bộ Tinh tế Chỉ Bằng Ba Câu Nói

Chương 2

Trước Sau

break

Vừa rồi hệ thống nói giá trị tâm động của cô là"-100", trời đất, nhiệm vụ đầu tiên của cô là thu thập 10 giá trị tâm động, thế này chẳng phải là bắt cô bắt đầu từ nợ nần sao?!

Thượng Kinh Nhạn còn chưa kịp cảm nhận xem có thật sự đã xuyên không hay không, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập và tiếng quát lớn:

"Thượng Kinh Nhạn! Đã qua ngày 15 rồi, tiền mày nói đâu?!"

"Đừng có giả chết, tao biết mày ở trong đó!"

"Mở cửa mau!!"

Thượng Kinh Nhạn: “……”

Tình cảnh lúc mới xuyên qua này có phải quá tệ rồi không?!

Cô lật lại ký ức, phát hiện nguyên chủ quả thực đã vay một khoản tiền, tận 30 nghìn, hơn nữa còn không phải nguồn vay chính thống, lãi suất cao chẳng khác nào tín dụng đen.

Mà hôm nay đã là ngày 18 tháng 7, đã trễ hạn thanh toán ba ngày so với kỳ hạn trả nợ tháng này.

Giọng nói máy móc của hệ thống mang theo chút nhân tính hóa: "Ký chủ, ngài có thể tạm ứng giá trị tâm động để đổi lấy tinh tệ."

Thượng Kinh Nhạn chẳng buồn để ý, cô cố nhịn cơn đau đầu, nhanh chóng đánh giá tính cách của chủ nợ trong ký ức, rồi nhìn qua camera giám sát và mắt mèo trên cửa xác nhận bên ngoài chỉ có một người, sau đó tiến lên mở cửa.

“…Thượng Kinh Nhạn, mẹ nó mày không mở…”

Vừa mở cửa, bộ dạng tái nhợt, quầng mắt xanh tím, đầu quấn băng của cô khiến người phụ nữ đến đòi nợ bên ngoài giật nảy mình: “ĐM, cô bị sao thế?!”

“Chị Thôi, có thể cho tôi khất thêm một tháng… không, hai mươi ngày được không?” Thượng Kinh Nhạn không cần giả vờ, giọng nói đã yếu ớt sẵn, bàn tay dính máu bám vào khung cửa, khiến khóe mắt chị Thôi co giật dữ dội.

“Hai mươi ngày sau, tôi sẽ trả chị gấp đôi tháng này. Tôi đã có cách kiếm tiền rồi.”

Chị Thôi cau mày, Thượng Kinh Nhạn lại nhẹ nhàng nói thêm vài câu tốt đẹp, tha thiết cầu xin, cam đoan liên tục, cuối cùng chị ta cũng miễn cưỡng đồng ý.

“Nếu không trả được, tôi nhất định sẽ tống cô vào trại cải tạo vị thành niên! Khi đó thì đừng hòng mơ mộng làm “Kiến Mộng Sư” nữa!”

Trước khi rời đi, chị Thôi để lại một câu uy hiếp.

Thượng Kinh Nhạn thu lại nụ cười ngoan ngoãn, rồi thả người ngồi xuống chiếc ghế sô pha dính đầy vết máu, mệt mỏi tự rót cho mình một ly nước.

Huyệt thái dương vẫn đau nhức, nhưng cô chống đầu, trầm tư suy nghĩ.

Con người là sinh vật có thể thích nghi nhanh chóng, quả thực là vậy. Một đêm trước, cô còn đột nhiên gặp đại nạn, rơi vào đường cùng rồi sống lại; vậy mà giờ đây, cô đã có thể vượt qua giai đoạn hoảng loạn mờ mịt, ép buộc bản thân nhập vai vào cuộc sống mới.

Hệ thống tán thưởng: "Tâm lý của ngài vượt xa mức trung bình của loài người. Nhưng mà, ngài thực sự không cần tạm ứng điểm sao?"

Một lúc lâu sau, Thượng Kinh Nhạn mới thản nhiên đáp: "Không cần."

Những lời vừa nói với chị Thôi không phải lừa gạt, cô thực sự đã có hướng kiếm tiền.

Theo ký ức của nguyên chủ, với mức độ phổ biến của nền văn nghệ tại thế giới tinh tế này, việc kiếm khoản tiền đầu tiên chẳng phải chuyện gì quá khó khăn.

Còn về cái danh hiệu "Kiến Mộng Sư" mà chị Thôi nhắc đến… Đó là danh xưng nghề nghiệp tổng hợp dành cho những người sáng tạo trên thế giới này - những người tạo ra những giấc mơ đẹp đẽ cho mọi người và sáng tác các tác phẩm văn học nghệ thuật dưới nhiều hình thức khác nhau như phim ảnh, phim truyền hình, tiểu thuyết, trò chơi, chương trình tạp kỹ, v.v. Những con người ấy chính là Kiến Mộng Sư.

Thật trùng hợp, trước khi xuyên không, Thượng Kinh Nhạn chính là một đạo diễn đã cho ra đời vô số bộ phim và phim truyền hình đình đám.

Ước mơ lớn nhất của nguyên chủ cũng chính là trở thành một Kiến Mộng Sư, nó là một trong những nghề nghiệp được tôn kính nhất vũ trụ. Không chỉ vì đây là thời đại tôn thờ giải trí, mà còn bởi những “giấc mơ” do Kiến Mộng Sư tạo ra thực sự là “liều thuốc tinh thần" của con người.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc