“Không cần đâu." Giản Mộc vừa nói vừa đi ra ngoài: "Tôi quen tự mình dọn rồi.” Cô sống và làm việc một mình ở Hải Thành, căn hộ nhỏ lúc trước cũng do cô tự xoay xở. Chuyện dọn nhà từ trước đến giờ đều là một tay cô làm.
Trẻ khỏe, sức dài vai rộng, cô chẳng coi đó là chuyện gì to tát. Ông ngoại cô là thợ mộc, từ nhỏ cô đã quen phụ ông vác gỗ, nên động tác bưng bê cực kỳ thành thạo: “Anh giúp tôi xách mấy thứ khác đi." Thấy Phó Nhạn Minh đến định giành đồ, cô lắc đầu ra hiệu: "Nếu anh không ngại bẩn tay thì qua lấy mấy túi kia.”
Tề Nhạc Nham trố mắt nhìn bóng lưng Giản Mộc. Phong cách này... có vẻ hơi lệch so với hình tượng nữ giảng viên văn học tao nhã dịu dàng trong tưởng tượng của cậu. So với mấy chị đẹp văn phòng bên công ty họ thì càng không cùng đẳng cấp. Hơn nữa... nói chuyện với anh Phó kiểu đó... đúng là... không coi anh Phó là sếp tổng gì cả.
Phó Nhạn Minh bị Giản Mộc giao việc thì chỉ cười cười, liếc Tề Nhạc Nham một cái: “Nhìn gì đấy chưa thấy nữ thần bao giờ à?” Nói rồi, anh cúi xuống xách một túi hành lý, đi xuống tầng.
Tề Nhạc Nham: “...” Anh Phó của cậu ta mà cũng tự tay xách đồ cho người khác á? Còn nữa... có phải cậu ta nhìn nhầm không? Sao thấy lúc anh Phó xách hành lý đi xuống, khóe miệng lại nhếch lên như đang cười thế kia?
Phó Nhạn Minh vừa xách đồ xuống đến tầng ba thì điện thoại reo. Anh đặt hành lý xuống, lấy ra một chai xịt sát khuẩn nhỏ xịt vài cái lên tay, rồi mới cầm điện thoại lên nhìn. Là ông cụ trong nhà gọi tới, cuộc gọi này không thể không nghe.
“Ông ạ?” Phó Nhạn Minh nhấc máy.
“Cuối tuần này về nhà đi." Ông cụ Phó nói: "Nhà mình có mời khách, cùng ăn bữa cơm.”
“Ai thế ạ?” Phó Nhạn Minh hỏi.
“Bên nhà họ Lục." Ông cụ cười cười: "Lần này con gái nhà họ cũng đến.”
“Hôm nay ông uống thuốc đúng giờ chứ?” Phó Nhạn Minh bình tĩnh hỏi: "Bác sĩ Lý có ở cạnh ông không?”
“Uống rồi uống rồi, nó ở đây." Ông cụ có vẻ cáu: "Hễ nhắc đến chuyện gặp mặt con gái là cháu lại tìm cách đánh trống lảng cháu nói xem cuối tuần có về không? Cháu định làm hòa thượng cả đời, không lấy vợ nữa hả?”
“Vâng, vậy cháu nói thẳng luôn." Phó Nhạn Minh đáp: "Nếu cháu về thì sẽ dẫn vợ cháu về cùng à đúng rồi ông, cháu lấy giấy đăng ký kết hôn rồi.”
Chưa nói dứt câu, đã nghe đầu dây bên kia vang lên một tràng tiếng va đập loảng xoảng, như thể ông cụ vừa làm rơi thứ gì đó: “Thằng nhãi này cháu... cháu vừa nói cái gì?” Giữa đống hỗn loạn, giọng ông cụ Phó kinh ngạc tột độ truyền tới, nghe ra còn hơi hụt hơi vì quá kích động nhưng âm lượng thì lớn như sấm.
Phó Nhạn Minh âm thầm đưa điện thoại ra xa khỏi tai một chút: “Hôm qua mới đi làm giấy." Đợi ông cụ bình ổn lại, Phó Nhạn Minh mới nói tiếp: "Nên giờ cháu đã có vợ rồi, ông không cần bận tâm chuyện này nữa đâu.”
“Còn nữa." Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cháu với cô ấy vẫn chưa thân thiết, chưa chắc cô ấy đã chịu về nhà cùng cháu. Nếu cô ấy đồng ý thì cháu sẽ dẫn theo, còn nếu không thì cuối tuần này cháu sẽ không về.”
“Không... không thân á?” Ông cụ suýt nữa nghẹn lời: "Cháu nói thế là sao lập tức về đây ngay cho ông, ngay bây giờ!”
“Nghĩa đen thôi ạ." Phó Nhạn Minh vẫn chậm rãi đáp: "Hôm nay cháu bận, có gì gặp rồi nói sau, cháu đang giúp vợ chuyển nhà.”
Ông cụ Phó: “...Ba mẹ cháu với anh cả cháu biết chưa ”
“Ông ơi." Phó Nhạn Minh hạ mí mắt, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, bình thản ngắt lời: “Cháu đang bận, nói chuyện sau ạ.”
Anh dứt lời là cúp máy luôn. Chiếc điện thoại xoay nhẹ trong tay anh nhưng ngón tay thon dài của anh như chơi đùa với nó một lúc, rồi anh thản nhiên nhét điện thoại vào túi áo, sau đó lại xách hành lý lên. Đồ đạc của Giản Mộc được chuyển xuống rất nhanh, chất hết lên xe của lão Lưu.