Tôi Cứu Vớt Nam Chính Có Bệnh

Chương 29

Trước Sau

break

Giản Mộc bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tống Gia Mật. Cô cao hơn Tống Gia Mật, ngũ quan sắc nét mang đậm khí chất mạnh mẽ, khi đứng yên nhìn chằm chằm thế này lại càng toát ra cảm giác áp lực rõ rệt.

“Nhìn tôi kiểu đó là sao?” Tống Gia Mật hơi chột dạ, lùi lại nửa bước nhưng ngay sau đó lại cảm thấy như đang tỏ ra yếu thế, liền cao giọng nói: "Chẳng phải đúng thế à? Trước kia tiền cho em trai cô chẳng phải cũng do cô xoay xở sao? Tiền đó ở đâu ra? Căn hộ nhỏ của cô ở đâu mà có?”

Bố cô ta nghe cô của cô ta kể Giản Mộc đã bán một căn hộ nhỏ ở Hải Thành, sau đó hai người suy đoán đủ kiểu mà vẫn không hiểu nổi tiền của Giản Mộc từ đâu mà có. Cô ta từng hỏi Hạ Vũ Phong nhưng anh ta lại nói năng lập lờ, chỉ nói Giản Mộc tham vọng lớn, đường đi cũng “rất hoang dã”.

“Liên quan gì đến cô?” Giản Mộc nhướn mày, thốt ra thẳng một câu thô rồi quay người bước vào tòa nhà Bác Học.

Thực ra tiền mua căn hộ đó, Hạ Vũ Phong phải biết mới đúng. Việc cô viết văn, cật lực kiếm tiền, anh ta chắc chắn từng thấy. Nhưng anh ta không tin. Anh ta cho rằng cô không thể kiếm được từng ấy, phần lớn tiền đó là do cô dùng những cách “không rõ ràng” mà có...

Chuyện này khiến hai người cãi nhau không ít lần. Thỉnh thoảng cô cần trao đổi công việc với vài nhà xuất bản, trang web hoặc phòng biên kịch, người cô gặp cũng đủ kiểu. Hạ Vũ Phong vì thế mà sinh nghi.

Còn chuyện Tống Gia Mật nói có “ông già nào đó đưa cô vào Đại học Hải Thành”... Thực ra đó là một người bạn cũ của giáo sư hướng dẫn tiến sĩ của cô. Khi cô mới học năm đầu tiến sĩ, giáo sư đã được chẩn đoán mắc ung thư. Thêm vào đó, đề tài nghiên cứu khi ấy mà giáo sư cô tập trung phát triển khá đặc thù, ngân sách và tài nguyên cũng không có gì nổi bật.

Cũng có phần giống kiểu “người bệnh, trà nguội”, khi thầy cô hỏi có ai muốn theo đuổi đề tài đó không thì gần như chẳng ai phản hồi. Chỉ có cô, nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của người già... nghiến răng đồng ý theo học đề tài đó.

Đề tài ấy rất khó, tốn của cô không ít thời gian, lại còn thêm việc viết lách ngoài giờ. Cô bận đến mức ngủ nướng một chút cũng trở thành điều xa xỉ. Ban đầu cô cũng không suy nghĩ nhiều. Tuy những bài nghiên cứu hàn lâm đã được đăng và đoạt giải nhưng vì đề tài quá kén người đọc nên thực chất cũng chỉ tính là danh dự.

Không ngờ là, đến gần ngày tốt nghiệp, khi giáo sư cô sắp lâm nguy, không biết thế nào lại liên lạc được với một người bạn cũ, sau đó giới thiệu cô vào Đại học Hải Thành. Việc được tiến cử thế này, người ngoài đương nhiên không hay biết. Thân phận của người đó, sau khi cô vào Đại học Hải Thành, cũng tất nhiên là cô tuyệt đối không nhắc tới với ai.

Nhà Hạ Vũ Phong ở Hải Thành, mẹ anh ta là hiệu trưởng một trường tiểu học, bố làm kinh doanh cũng khá có tiếng tăm. Nói chung, gia cảnh của Hạ Vũ Phong, xét theo tiêu chuẩn góc nhìn “kết hôn”, quả thực rất ổn.

Anh ta lại một lòng muốn cô sau khi lấy bằng tiến sĩ sẽ về dạy ở trường tiểu học của mẹ anh ta: “Làm giáo viên tiểu học tốt biết bao." Hạ Vũ Phong từng khuyên cô: "Trường tiểu học trọng điểm ở Hải Thành đấy. Sau này có con thì em cũng tiện chăm sóc con hơn.”

Cô từ chối đề nghị đó, Hạ Vũ Phong càng lúc càng sinh nghi. Người luôn dịu dàng, ân cần là anh ta, lần đầu tiên mất kiên nhẫn với cô và từ ngày đó, giữa hai người xem như là chấm dứt.

Vì vậy, dù là việc cô vào được Đại học Hải Thành hay việc mua căn hộ ở Hải Thành... Hạ Vũ Phong lý ra phải biết ít nhiều “bên trong”. Thế mà anh ta lại cố tình mập mờ trước mặt Tống Gia Mật.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc