Vừa nói cô vừa cười, tay đưa ra định mở cửa xe.
Phó Nhạn Minh bất ngờ đưa tay trái ra, cánh tay dài vắt ngang trước mặt Giản Mộc, bàn tay anh chụp lấy tay cô đang đặt lên tay nắm cửa. Anh hơi nghiêng người, tay phải chống nhẹ lên tựa ghế sau.
Tư thế này gần như bao vây lấy Giản Mộc trong khuỷu tay anh. Khoảng cách giữa họ cũng rất gần. Với tư thế đó, anh mang theo áp lực rõ rệt, Phó Nhạn Minh chỉ mặc sơ mi. Lớp vải mỏng manh để lộ hơi ấm từ làn da, cùng với cơ bắp rắn rỏi ở vai và cánh tay tất cả dường như trong khoảnh khắc ấy, đều áp sát lên người Giản Mộc.
"Buồn cười lắm sao?" Phó Nhạn Minh nuốt xuống vị máu vẫn còn vương trong miệng, khẽ nói: "Tôi chưa từng lấy chuyện này ra đùa với ai."
Nói tới đây, anh nhận ra nét mặt Giản Mộc hơi trầm xuống, bèn cưỡng ép kéo lý trí về, giả vờ thản nhiên mỉm cười: "Nhưng mà hôm nay gặp em, lần đầu tiên lại không nhịn được mà đùa một câu."
Dứt lời, anh tiện tay mở cửa xe giúp cô.
Giản Mộc liếc nhìn Phó Nhạn Minh. Cái trò đùa này... chút nữa cô suýt không giữ nổi vẻ tao nhã ngoài mặt. Nếu thêm vài giây nữa, cô đã thúc cùi chỏ thẳng vào ngực dưới của anh rồi.
Nhịn được mấy giây đó, hoàn toàn là vì người này từng là "ánh trăng trắng" thời trung học của cô. Một dạng ánh trăng rất mờ nhạt. Gió thổi cái là tan, trong lòng cũng chẳng để lại mấy dấu vết. Dù sao thì cũng không thân.
Phó Nhạn Minh xuống xe, trông lại rất bình tĩnh.
"Đây là quán của một người bạn tôi, có vài món ăn khá ngon." Anh giới thiệu: "Em ăn được cay không? Có kiêng gì không?"
"Được chứ." Ánh mắt Giản Mộc lướt qua không gian quán ăn, mỉm cười gật đầu: "Tôi không kén ăn." Cô không ngờ giữa khu đất đắt đỏ này lại ẩn mình một nhà hàng tư nhân như vậy.
Không gian yên tĩnh trang nhã, mỗi phòng đều được ngăn cách bởi hành lang uốn lượn ven hồ, cây cối rậm rạp, giả sơn hồ nước... hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn. Nhìn một cái, Giản Mộc liền đoán đây là kiểu quán chuyên bán "không gian".
Cách đầu tư như vậy đúng gu của giới nhà giàu, chỉ sợ món ăn ở đây cũng không rẻ. Phó Nhạn Minh rõ ràng rất rành nơi này, trực tiếp dẫn cô vào một căn phòng. Giản Mộc ngoái đầu nhìn, thấy trợ lý nhỏ và tài xế không theo vào. Chỉ còn cô và Phó Nhạn Minh?
Vừa bước vào, mắt Giản Mộc đã bị hút vào một bức tranh nghệ thuật khổng lồ treo trên tường. Bức tranh gần như chiếm trọn một bên tường. Trên tranh là một con hổ được xử lý rất nghệ thuật, nửa thân cúi rạp, mắt nhắm nghiền, như đang tiến lại gần một khóm hồng đỏ rực rỡ.
Khóm hoa hồng đỏ gần như chiếm toàn bộ phần dưới bức tranh, các sắc độ đỏ đậm nhạt đan xen, tạo cảm giác thị giác rất mạnh mẽ.
"In me the tiger sniffs the rose." Phó Nhạn Minh nhìn theo ánh mắt cô, điềm nhiên nói: "Ông Dư Quang Trung dịch câu này thành ‘Tâm có mãnh hổ, nhẹ ngửi hồng hoa’ câu này khá nổi đúng không? Dân học văn như em chắc thuộc nằm lòng rồi nhỉ?"
"Cũng là một motif quen mặt."
Giản Mộc cười: "Nhưng tranh khổ lớn như vậy thì đúng là lần đầu thấy. Mà nói thật, bố cục cũng rất có cảm xúc đấy."
Chủ yếu là bức tranh mang thần thái rõ ràng, sự hoang dã của con hổ và nét rực rỡ dịu dàng của hoa hồng... hòa quyện thành một kiểu đối lập tinh tế mà mãnh liệt. Phó Nhạn Minh gật đầu cười, đưa tay cầm lấy một chai nhỏ trên tủ bên cạnh, xịt vào lòng bàn tay mấy cái rồi xoa nhẹ.
Một mùi dung dịch sát khuẩn nhè nhẹ lan tỏa.
"Anh bị... sạch sẽ quá mức à?"
Giản Mộc vừa nói vừa định với tay lấy lọ đó: "Tôi có cần theo luôn không?"
Phó Nhạn Minh lại đưa chai đó về phía cô.
"Đưa tay ra." Anh cười nói.
Giản Mộc đành chìa tay, Phó Nhạn Minh xịt vài cái lên lòng bàn tay cô.
"Không đến mức quá nặng." Xịt xong, Phó Nhạn Minh như giải thích: "Chỉ là thói quen giữ vệ sinh tốt một chút thôi."