Tôi Cứu Vớt Nam Chính Có Bệnh

Chương 1

Trước Sau

break

Vào tháng mười ở Hải Thành, sau vài trận mưa thì không khí thu trở nên đậm đà hơn hẳn.

Khuôn viên Đại học Hải Thành được phủ xanh rất tốt, mùi đất và cây cỏ ẩm ướt hòa lẫn trong hơi mưa theo gió len lỏi vào hành lang thoáng đãng.

Giản Mộc vừa tan lớp vừa đáp lời chào hỏi của sinh viên, vừa cầm điện thoại đi về phía ít người.

Cô sở hữu gương mặt sắc sảo với tóc đen dày, dáng cao chân dài, bước đi rộng rãi. Chiếc áo gió mỏng bị gió thổi bay phấp phới khẽ tạo ra một phong thái khó diễn tả thành lời.

Không ít ánh mắt từ chỗ khuất vô thức dừng lại trên người cô, thậm chí có người còn lén lấy điện thoại ra chụp.

“Chị? Chị giúp em trả nợ rồi à?”

Cuộc gọi vừa kết nối, giọng cậu em trai Giản Duệ đã vang lên: “Chị, chị thật sự bán căn hộ nhỏ ở Hải Thành rồi sao?”

Còn chưa dứt lời thì giọng cậu ta đã nghẹn ngào.

“Ây da!”

Giản Mộc vừa nghe đã bĩu môi bật cười: “Lớn rồi còn mít ướt hả? Nói trước nhé, chị chỉ cho em mượn thôi, sau này em kiếm được tiền phải trả lại, có tính lãi đó.”

“Em chắc chắn sẽ trả.”

Giản Duệ nghiến răng nghiến lợi mà hứa sống hứa chết: “Chị, chờ em năm năm, cho em năm năm, em nhất định kiếm đủ tiền trả chị. Không không, em còn phải kiếm nhiều hơn, còn phải để dành làm của hồi môn cho chị!”

Giản Mộc cười khẩy: “Của hồi môn thì miễn đi. Nhưng nói trước, dù không dính tới em thì chị vẫn là tiên nữ sống đời nhàn tản. Giờ vì em lại thành ra bước chân vào “ma đạo”, tiếng xấu đầy mình, em hiểu chưa?”

“Ma, ma đạo?”

(“Ma đạo” (魔道) là một khái niệm có gốc rễ từ văn hóa tu tiên, võ hiệp trong văn học Trung Quốc, chỉ con đường ma đạo, đối lập với “chính đạo” – tức con đường ngay thẳng, tu luyện, hành xử hợp đạo lý, chuẩn mực.

Trong ngữ cảnh truyện hiện đại, “ma đạo” thường không mang nghĩa chữ “ma quỷ” đen tối như trong truyện tu tiên mà được dùng một cách hài hước, tự trào phúng để chỉ: Một hành vi trái chuẩn mực xã hội. Một lối sống "phản truyền thống", bị người đời hiểu lầm, chỉ trích.)

Giản Duệ tốt nghiệp trường kỹ thuật danh tiếng, não đúng chuẩn dân khối A nên không phản ứng kịp, căng thẳng ấp úng: “Ma đạo gì cơ?”

“Con ma giúp đỡ em trai!”

Giản Mộc hừ một tiếng.

Giản Duệ: “...”

“Biết suy nghĩ chút đi.”

Giản Mộc nghiêm giọng nói: “Có đạo nghĩa, biết tin người là tốt nhưng em tin nhầm người. Chị liều mạng mới giúp em lần này, nếu còn lần nữa thì cứ vào trại giam mà ngồi nhé.”

Giản Duệ nhỏ hơn cô hai tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm luôn, vừa tích lũy được chút để chuẩn bị kết hôn thì dính líu tới vụ việc bảo lãnh cho bạn, cuối cùng xôi hỏng bỏng không còn vướng cả kiện tụng.

Bạn cậu ta bỏ trốn, nợ nần dồn hết lên đầu Giản Duệ.

Bố mẹ ly hôn từ sớm nên Giản Mộc và em trai đều theo mẹ, nhà ở một thị trấn cấp bốn.

Dù bán nhà hay thanh lý cửa hàng tạp hóa nhỏ của mẹ thì vẫn còn thiếu một khoản tiền lớn.

Nếu cô không ra tay, chắc chắn lần này Giản Duệ phải ngồi tù.

“Tiểu Chu đâu rồi?”

Giản Mộc thuận miệng hỏi thêm một câu.

Tiểu Chu là bạn gái của Giản Duệ, sau khi xảy ra chuyện vẫn luôn giúp Giản Duệ vay mượn khắp nơi.

Nhưng nhà cô ấy ở vùng núi, bố mẹ đều làm nông, cả bà con thân thích cũng không giúp được gì.

Thế mà sau khi tai họa ập đến thì cô gái này vẫn luôn vững vàng ở cạnh Giản Duệ.

Lúc trước mẹ lo quá nhập viện, Giản Duệ bị chủ nợ dồn ép không thoát thân được, chính Tiểu Chu là người túc trực chăm sóc mẹ cô trong bệnh viện, giúp cô yên tâm làm việc ở Hải Thành.

“Chị, em đây ạ!”

Giản Mộc vừa dứt lời thì giọng Tiểu Chu đã vang lên trong điện thoại: “Chị ơi, em với Tiểu Duệ nhất định sẽ trả tiền lại cho chị, chị... cảm ơn chị, cảm ơn chị nhiều lắm...”

Nói được mấy câu thì Tiểu Chu đã nghẹn ngào khóc òa.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc