Cuối cùng, lúc bọn họ thoát khỏi đám phóng viên để về được nhà cũng đã là chạng vạng tối.
Tà dương chênh chếch trên đường chân trời, tản ra màu cam ấm áp. Khí trời tháng ba còn mang theo chút lạnh, sau khi xuống xe, Úc Thanh Hoan dựng thẳng cổ áo lên, thấy Hoắc Cừ xoa mũi, cũng lấy tay quàng khăn lại cho hắn thật chặt.
Tay còn chưa buông ra, liền ở giữa không trung bị Hoắc Cừ nắm lấy, mười ngón đan vào, truyền ấm áp cho nhau.
"Cười ngốc cái gì, đi nhanh một chút, " Úc Thanh Hoan nhỏ giọng giục hắn, "Về nhà ăn cơm xong rồi ngủ, không thì đêm nay sẽ khó chịu hơn."
Hoắc Cừ cười gật đầu, đi theo bước chân của hắn.
Đồ ăn là Vu Hâm mua trên đường cho bọn họ, xách về, hâm nóng cũng không cần, bày ra là có thể ăn.
Hai người chia nhau một nồi cháo tôm, cộng thêm mấy chục xiên nướng.
Úc Thanh Hoan thích ăn tôm, tôm càng to càng thích, tủ lạnh trong nhà quanh năm tích trữ mấy hộp tôm, nhớ đến liền lấy vài con ra ăn.
Hai người bên nhau lâu như vậy, Hoắc Cừ so với trước đây đã cải biến rất nhiều, chỉ có chuyện dùng thìa và đũa, vẫn không thể nào thuận lợi.
Hắn thấy Úc Thanh Hoan động tác trôi chảy húp cháo ăn thịt nướng, mím mím môi, bưng cái bát đi tới bên cạnh hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của Úc Thanh Hoan, ngốc nghếch dùng cái muôi múc một con tôm, bỏ vào trong bát của hắn.
Lời ít mà ý nhiều nói với hắn: "Thanh Hoan, ăn tôm."
Cùng đi ra từ một nồi, mùi vị đương nhiên phải giống nhau, nhưng Úc Thanh Hoan lại cảm thấy con tôm mà Hoắc Cừ cho hắn lại đặc biệt thơm ngon, ngọt đến làm trái tim của hắn cũng giống như được ngâm mật.
"Hoắc giáo sư, " Úc Thanh Hoan thả muôi xuống, cười híp mắt nhìn hắn, "Mấy ngày nay anh rất đẹp trai.”
Nghe vậy, hai má Hoắc Cừ nhất thời hiện ra một vệt hồng nhạt, hắn đến gần, như làm nũng mà hôn khoé môi Úc Thanh Hoan một cái. Lúc muốn lùi về, lại cảm thấy không nỡ, đến cùng vẫn bắt được cánh môi mềm mại kia, hôn thật sâu.
"Toàn là vị tôm," vừa hôn xong, Úc Thanh Hoan liếʍ liếʍ khóe môi, cười nói một câu.
Ánh đèm nhà bếp màu vàng ấm áp chiếu lên mái tóc đen của hắn giống như đang dát lên cho hắn một tầng kim quang nhàn nhạt. Khuôn mặt bình thường trông lạnh nhạt kia, vào giờ phút này trở nên cực kỳ dịu dàng, ngay cả khóe mắt đuôi lông mày cũng đều mang ý cười mềm mại.
Hoắc Cừ trong lòng toả nhiệt, ánh mắt cũng không sai nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoan, không kìm lòng đem tay ôm lấy hắn.
Hắn thật thật thích người này, thích đến muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới đều dâng đến trước mặt hắn, để hắn mãi mãi giống như bây giờ, cười hạnh phúc và thỏa mãn.
Hai người ai cũng không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng ôm một lát, lúc này mới tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Úc Thanh Hoan để Hoắc Cừ đi tắm trước, mình thì đi vào thư phòng, mở tủ kính lớn sát tường ra. Đem giấy chứng nhận và huy chương giải Nobel của Hoắc Cừ đặt bên cạnh cúp của mình.
Rõ ràng là ba loại giải thưởng bất đồng, đặt chung một chỗ lại trông vô cùng hài hòa.
Úc Thanh Hoan nhìn một chút, liền cảm thấy đến trong lòng mình biến thành một vũng nước mưa xuân. Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ gặp được người như Hoắc Cừ, làm cho hắn cảm thấy cả thế giới đều là dịu dàng.
Không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, nhìn hồi lâu, mới đăng lên weibo.
Lập weibo hơn một năm, Úc Thanh Hoan chưa từng chủ động đăng ảnh tự chụp, thậm chí ngay cả weibo cũng rất ít đăng. Làm cho những người hâm mộ thấy thông báo của hắn đều chấn động, đang muốn gào thét nói phải đi bình luận, lúc mở thông báo ra lại trong nháy mắt tụt cảm xúc ——
"A!!!! Ảnh chụp đầu tiên trên weibo, vẫn là một nồi cơm chó sao?!"
"Tôi... Tôi... Cá Koi nhỏ, tôi cho cậu biết, cậu mà còn như vậy sẽ làm tôi tức đến mức thoát fan đấy!”
"Chúc cậu và Hoắc giáo sư trăm năm hảo hợp, hi vọng các cậu sẽ mãi hạnh phúc như thế."
"_(: з" ∠)_ giơ trường đao bốn mươi mét lên! Còn ngược cẩu độc thân nữa tôi sẽ không khách khí!"
............
Úc Thanh Hoan xưa nay vẫn là người khiêm tốn, theo lý thuyết, hắn vừa mới công khai, nên giống như trước đây, không ở trên weibo đề cập đến cuộc sống riêng của mình, để chuyện này chậm rãi hạ xuống.
Thế nhưng, hắn lại cố tình đi ngược lại con đường cũ. Quang minh chính đại chụp ảnh phần thưởng của hai người đăng lên.
Quần chúng ăn dưa điên cuồng gào thét không được ngược chó độc thân xong, không biết tại sao, bỗng nhiên bình tĩnh lại, thậm chí còn có người trực tiếp rơi nước mắt ——
"Chắc là tôi điên rồi, nước mắt không ngừng chảy ra. Người như Thanh Hoan, phải có bao nhiêu yêu Hoắc Cừ, mới làm ra hành động này chứ!”
"M* nó! Thanh Hoan thật sự yêu Hoắc Cừ, hai người thực sự là đôi tình nhân tốt nhất tôi từng gặp.”
"Mong các cậu cố gắng! Cố lên!"
"Cá Koi nhỏ của chúng ta từ nay về sau không còn một mình nữa! Có Hoắc Cừ bên cạnh cậu ấy, quãng đời về sau nhất định sẽ hạnh phúc an khang!”
"Tôi lại tin vào tình yêu rồi _(: з)∠)_ chỉ mong tôi cũng có thể được như Thanh Hoan và Hoắc Cừ, gặp được người tốt nhất."
.........
Úc Thanh Hoan đọc hết những lời bình luận chúc phúc đó, trong lòng xúc động, bên tai nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Cừ, hắn cất điện thoại, vừa định xoay người, lại bị ôm lấy từ phía sau.
Hoắc Cừ như một con sói lớn, vùi đầu cọ lên hõm cổ của hắn, làm nũng gọi tên hắn, "Thanh Hoan, Thanh Hoan..."
Úc Thanh Hoan trở tay xoa đầu hắn, "Vào phòng ngủ chờ em, em tắm xong sẽ quay lại."
Hoắc Cừ bất động.
Úc Thanh Hoan đi về phía trước một bước, Hoắc Cừ cũng ôm hắn cùng đi một bước.
Mãi đến tận khi Úc Thanh Hoan mở cửa phòng tắm tràn đầy hơi nước ra, lúc này mới quyến luyến không rời buông tay, "Em phải nhanh một chút."
"Đã biết."
Hai người làm một lần nhẹ nhàng trước, Hoắc Cừ đổi cắn thành liếʍ, để lại vết tích khắp người Úc Thanh Hoan. Úc Thanh Hoan cả người run rẩy, thoải mái đến gần như thất thần, sau khi kết thúc, mãi mới lấy lại tinh thần.
Thay đổi ga trải giường, dọn dẹp tất cả xong xuôi xong, hai người ôm nhau, nặng nề ngủ thiếp đi.
Rèm cửa sổ dày nặng, che hết tất cả ánh sáng bên ngoài, ngay cả ánh trăng sáng rỡ cũng không để lọt.
Trong phòng tối đen lại mang theo một luồng ấm áp nồng đậm. Giống như một bến cảng an toàn nhất trên thế giới, ấm áp mà yên tĩnh.
Thời tiết dần ấm lên, sóng gió khi Úc Thanh Hoan và Hoắc Cừ công khai cũng từ từ chìm xuống.
Mỗi ngày đều có đủ loại tin tức mới mẻ, từ từ che lấp chuyện của bọn họ. Mà không biết tại sao, mỗi khi nhắc đến bọn họ, mọi người cũng không nói về đồng tính luyến ái, mà là hai chữ tình yêu.
Úc Thanh Hoan cũng bắt đầu bận túi bụi, “Báo thù” đã khai máy, Tôn Võ có yêu cầu đặc biệt nghiêm ngặt đối với diễn viên, Úc Thanh Hoan là nam chính, thậm chí còn bị yêu cầu trước khi hết cảnh quay không được phép rời khỏi đoàn phim.
Mà Hoắc Cừ, từ sau khi nhận giải Nobel, đừng nói đến chuyện giống như trước đây ở lại cùng Úc Thanh Hoan trong đoàn phim, ngay cả xin nghỉ cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Cho nên hai người mới ngọt ngào không được mấy ngày, liền bắt đầu bận đông bận tây.
Loáng một cái đã qua hơn hai tháng, Úc Thanh Hoan quá lâu chưa thấy Hoắc Cừ, thật sự là không chịu nổi, cố gắng chạy cảnh diễn đến hơn nửa đêm, năn nỉ Tôn Võ mãi, mới xin được nghỉ nửa ngày.
Bằng lái đã cầm trong tay, Vu Hâm theo hắn đã lâu, xác định không có vấn đề gì mới để hắn đi.
Tốc độ chạy xe của Úc Thanh Hoan so với người bình thường chậm hơn một chút, buổi chiều đi, lúc đến viện nghiên cứu cũng đã đến giờ Hoắc Cừ tan tầm.
Hắn đứng ở cửa gọi điện cho Hoắc Cừ, "Tan làm chưa?"
Nhận điện thoại của hắn, Hoắc Cừ thật cao hứng, vừa đi vừa nói: "Anh đã đến cửa, lập tức sẽ..."
"Về nhà " hai chữ này còn chưa kịp nói ra, nhìn thấy Úc Thanh Hoan đang vẫy tay với hắn, nhất thời nghẹn lại trong cuống họng.
Đầu tiên là hắn sững sờ mất mấy giây, sau đó lập tức mừng như điên vọt tới, mạnh mẽ ôm lấy Úc Thanh Hoan, vui mừng đến mức lời nói cũng có chút không rành mạch, "Thanh Hoan, sao em lại ở đây? Em tới thăm anh sao?"
"Ừ." Gò má ửng hòng của Úc Thanh Hoan cà cà trong lồng ngực hắn, chỉ cảm thấy sự buồn bực trong lòng hơn hai tháng qua đã tiêu tán, lẳng lặng để hắn ôm một lúc, mới đẩy Hoắc Cừ ra, mở cửa xe ra hiệu cho hắn lên xe, "Chúng ta về nhà."
Hoắc Cừ lần đầu tiên ngồi ghế phụ bên cạnh Úc Thanh Hoan, vui vẻ lại kích động, trên mặt viết đầy hạnh phúc không có cách nào che giấu, làm tốc độ chạy xe của Úc Thanh Hoan chậm đi không ít.
Trong nhà vẫn y như lúc hắn rời đi, bị Hoắc Cừ dọn dẹp ngăn nắp, ngay cả một cái cốc nước cũng không để lộn xộn. Úc Thanh Hoan trong lòng xúc động, thay đồ xong liền vào nhà bếp làm một chảo cơm chiên bắp cải cay, cùng Hoắc Cừ ăn.
Hắn ăn cơm hộp trong đoàn phim đã lâu, tự nhiên nếm được cơm cho chính mình làm, không cẩn thận ăn hơi no. Sau khi dọn dẹp xong, mở ti vi lên, ngồi trên salon vừa xem vừa tiêu cơm.
Hoắc Cừ yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt ngưng ở trên người hắn, một chút cũng không xem xem trên ti vi đang chiếu cái gì.
Làm cho Úc Thanh Hoan xem mấy phút, liền không xem nổi nữa, cười quay đầu lại hỏi hắn, "Anh nhìn em làm gì vậy?"
"Em rất đẹp." Hoắc Cừ đến gần, thân thiết chạm lên khóe môi, hai má của hắn, lẩm bẩm một câu.
Hắn hôn rất nhẹ, như con bướm nhỏ bay loạn, nghịch ngợm hạ xuống trên mặt hắn xong liền bay đi, chỉ để lại chút dịu dàng ngứa ngáy.
Úc Thanh Hoan vừa định nói chuyện, lại nghe thấy Hoắc Cừ oan ức lên án, "Em mãi không về, anh rất nhớ em.”
Úc Thanh Hoan thoáng ngửa đầu, để cho hắn hôn môi mình, "Em cũng nhớ anh, "
Nghĩ đến mấy ngày hắn không được gặp Hoắc Cừ trước đó.
Hoắc Cừ là trân bảo trời cao ban cho hắn, đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, lại mang đến ấm áp và ánh sáng khó tin nổi. Thậm chí ngay cả một lần duy nhất chiến tranh lạnh, bây giờ nhớ lại cũng tràn đầy mùi vị ngọt ngào.
Hai người hôn môi, dịu dàng lại lưu luyến, như đang ngưng tụ tất cả vẻ đẹp trên thế giới này lại.
Trên con đường đi bộ mùa đông đó, Úc Thanh Hoan lần đầu tiên cầm tay Hoắc Cừ.
Quán ăn cũ tràn ngập hương sữa kia, Hoắc Cừ lần đầu tiên lấy dũng khí nói chuyện với người lạ, nhờ Úc Thanh Hoan đưa hắn về nhà.
Ái tình từ đây bắt đầu nảy mầm, có một số việc, là từ kiếp trước đã định sẵn.
Bọn họ ở bên nhau, sau đó vì đối phương mà biến thành chính mình tốt nhất.
Hóa ra, có những người lẻ loi mấy chục năm, chỉ là vì gặp được chính xác một người kia.
Tình không biết sinh ra từ bao giờ, càng tiếp tục càng sâu đậm, người sống có thể chết, tử cũng có thể sinh.