Vu Hâm mang đến một một tập kịch bản dày, trên đó căn bản đều là tên danh đa͙σ và biên kịch hàng đầu, đều là nam chủ, đến một cái nam thứ cũng không có.
"Kịch bản này khá tốt," Vu Hâm cầm lấy một bộ phim tình cảm thanh xuân, huơ huơ trước mắt Úc Thanh Hoan.
Lần trước hắn khuyên Úc Thanh Hoan nhận một bộ tình cảm hài đô thị không được, lần này trong lòng quyết tâm, nhất định phải làm cho nghệ sĩ nhà mình nhận một cái kịch bản bình thường một chút!
"Phim thanh xuân bây giờ đang hot, tuổi tác của cậu cũng vừa vặn," hắn chỉ vào kịch bản, tỉ mỉ phân tích cho Úc Thanh Hoan: "Đây là kịch bản cải biên từ một bộ ŧıểυ thuyết rất hot, bản thân đã có lượng người theo dõi không nhỏ. Kĩ năng diễn xuất của cậu không tệ, dáng dấp lại đẹp, thành tích phim nhất định sẽ không tệ."
Úc Thanh Hoan vào giới một năm đã lên đến địa vị như hiện tại, thật ra trong lòng Vu Hâm có chút thấy không chân thực, vẫn luôn nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng, chỉ lo hắn diễn phải một bộ phim dở.
Cho nên hắn xác định con đường của Úc Thanh Hoan hiện tại là cố gắng duy trì thành tích hiện tại, chứ không phải tiếp tục thử thách nữa.
"Không được, em không muốn nhận phim tình cảm." Úc Thanh Hoan cảm ơn ý tốt của Vu Hâm, đặt kịch bản bỏ qua một bên.
Nếu như không xảy ra sự cố, sắp tới hắn sẽ comeout, diễn phim tình yêu nhất định là không ổn. Huống chi Hoắc Cừ vốn không có cảm giác an toàn, tuy rằng gần đây đã khá hơn nhiều, nhưng đây là kết quả của việc hắn phải cẩn thận từng li từng tí mới duy trì được. Nếu như vào lúc này, hắn cùng nữ diễn viên ấp ấp ôm ôm một cái, tình trạng của Hoắc Cừ rất có thể sẽ trở về như cũ.
So với việc đảm bảo doanh thu phòng vé, đối với hắn mà nói, Hoắc Cừ quan trọng hơn.
"Sao cậu lại cứ bướng như vậy chứ!" Vu Hâm đầu tiên là sững sờ, sau đó rất nhanh hiểu được ý của Úc Thanh Hoan, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: "Diễn viên nhà người ta kết hôn rồi vẫn còn đi diễn cảnh giường chiếu đây! Cũng không phải là thật, diễn thôi mà."
Úc Thanh Hoan vẫn cứ lắc đầu, lọc hết kịch bản phim tình cảm ra, nói: "Bọn họ là bọn họ, em là em, hơn nữa tình trạng của Hoắc Cừ cũng không giống như những người khác."
"Tôi thật không quản được cậu!" Vu Hâm thở phì phò nghiêng đầu qua một bên, mắt không thấy tâm không phiền.
"Đừng thế mà, ca." Úc Thanh Hoan cười, dùng cùi chỏ chọc chọc hắn, cầm một cái kịch bản nói: "Em cảm thấy bộ này cũng không tệ."
Vu Hâm vốn còn muốn giả vờ tức giận, vừa nghe hắn nói lời này, lập tức quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống bìa ngoài, nhất thời sửng sốt, "Cậu muốn nhận bộ này sao?"
Hắn dừng một chút, thần sắc có chút phức tạp, "Bộ phim này định sang năm mới quay cơ, như vậy cậu sẽ trống thời gian khoảng bốn tháng đấy."
Vu Hâm biết rõ Úc Thanh Hoan, hắn chắc chắn sẽ không dùng này bốn tháng này nhận phim khác, chỉ có thể lần nữa khuyên nhủ: "Đừng nghĩ cậu bây giờ đang nổi, nhưng biến mất bốn tháng, còn ai nhớ nổi cậu nữa!"
Dựa theo tác phong của hắn, nhất định là không đặt kịch bản này trước mặt Úc Thanh Hoan. Nhưng đây là Hoắc Vanh kín đáo đưa cho hắn, nói là Sầm Phượng đề cử.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ là đề tài đang hot, ai biết đọc đi đọc lại, vẫn không nhìn ra có chỗ nào có thể bạo.
Bộ phim này tên là “Báo thù”, cải biên từ một bộ ŧıểυ thuyết trên Tấn Giang.
Tấn Giang là trang văn học mạng nổi tiếng nhất, lớn nhất hiện tại, mỗi ngày đều bán ra rất nhiều bản quyền ŧıểυ thuyết để chuyển thể thành phim.
Bởi vì có nền tảng là lượng người đọc cao, cho nên phần lớn phim cải biên từ ŧıểυ thuyết đều có năng lực nâng diễn viên lên rất tốt, đây cũng là nguyên nhân Vu Hâm khuyên Úc Thanh Hoan chọn bộ phim thanh xuân kia.
Nhưng bộ “Báo thù” này lại không giống thế, lượng người đọc vô cùng ít. Trong mắt Vu Hâm, bán được bản quyền chuyển thể cũng đã rất may mắn rồi, cũng không biết nhà đầu tư có phải là người ngốc lắm tiền không, thế mà còn bỏ ra giá cao quay thành phim.
Sầm Phượng và Hoắc Vanh có khả năng là bị tiền làm cho mê muội rồi, còn cực lực đề cử cho Thanh Hoan!
"Sẽ không," Úc Thanh Hoan nhất tâm nhị dụng, vừa tiếp tục lật kịch bản vừa cùng Vu Hâm nói chuyện: "Làm sao để yêu người” sẽ quay xong trước tết."
Hắn cũng không phải là sợ Vu Hâm khuyên hắn nhận phim tình cảm mà cố ý chọn “Báo thù”, hắn thực sự có hứng thú với kịch bản này.
“Báo thù” kể về quá trình một người đàn ông trẻ tuổi báo thù cho vợ.
Lý Việt và vợ là Phùng Dĩnh kết hôn một năm, đang trong thời kì ngọt ngào nhất. Kỉ niệm một năm kết hôn, trong lúc Lí Việt chuẩn bị tặng cho Phùng Dĩnh một niềm vui bất ngờ thì lại phát hiện Phùng Dĩnh chết ở trong nhà.
Bên phía cảnh sát kết luận là Phùng Dĩnh tự sát, Lí Việt làm thế nào cũng không chịu chấp nhận sự thật này. Bọn họ đang hạnh phúc mỹ mãn, gia đình lại không xảy ra biến cố gì, Phùng Dĩnh không thể tự nhiên lại đi tự sát.
Vì vậy, hắn quyết định tự mình điều tra. Sau quá trình lột kén kéo tơ, nguyên nhân cái chết của Phùng Dĩnh dần dần nổi lên mặt nước.
Lúc Phùng Dĩnh học đại học, đã từng bị cưỡng h**p một lần. Chuyện này vẫn luôn chôn sâu trong lòng cô, ngay cả cha mẹ cô cũng không biết.
Nhưng chỉ mấy ngày trước, một người tự xưng là phóng viên liên lạc với cô. Nói cho cô biết, bọn họ vừa bắt được một tên tôi phạm cưỡng d*m cực kì khét tiếng, trong số những nạn nhân mà hắn khai ra có tên của cô.
Phóng viên hi vọng Phùng Dĩnh có thể dùng thân phận người bị hại đứng ra, phối hợp với bọn họ làm tin tức.
Phùng Dĩnh hoảng sợ, đương nhiên là từ chối, đồng thời khẩn cầu phóng viên đừng liên hệ với cô nữa, dù như thế nào cô cũng sẽ không đứng ra.
Nhưng người phóng viên này lại không buông tha, mỗi ngày đều thông qua đủ loại phương thức tìm đến cô, thậm chí lần cuối cùng còn tìm đến nhà cô.
Chuyện kia vốn khiến cho tâm lý của Phùng Dĩnh sinh ra bất ổn, nếu không phải là gặp được Lí Việt, e là cả đời cũng sẽ không kết hôn. Nhưng ngay khi cô đang chậm rãi chữa trị, vết sẹo sâu nhất trong đáy lòng lại đột nhiên bị vạch trần.
Phùng Dĩnh hỏng mất, cô sợ người xung quanh sau khi biết chuyện sẽ dùng ánh mắt khác nhìn cô, càng sợ Lí Việt sẽ không yêu cô nữa.
Nhưng cô không dám để lộ ra, cũng không dám nói cho bất kì ai. Chuyện này vẫn luôn để trong lòng, tự mình yên lặng chịu đựng.
Mà loại cảm xúc động một cái sẽ bùng nổ này, khi nhìn thấy phần một của bản tin về tên tội phạm kia, triệt để hỏng mất.
Phùng Dĩnh cuối cùng lựa chọn tự sát.
Biết được chân tướng, Lí Việt càng đau khổ đến không muốn sống nữa, pháp luật hiện tại không có cách nào xử phạt người phóng viên này, hắn lựa chọn tự tay báo thù cho vợ.
"Ca, anh giúp em liên lạc một chút đi, " Úc Thanh Hoan dùng tốc độ nhanh như gió đọc xong “Báo thù”, nói với Vu Hâm: "Em muốn nhận bộ này."
"Làm sao mà ai cũng nói tốt vậy hả?" Vu Hâm buồn bực lầm bầm một câu, cuối cùng vẫn chần chờ nhận lấy kịch bản.
"Còn có ai coi trọng nó sao?" Úc Thanh Hoan không rõ ý hắn, liền hỏi một câu.
"Không ai cả, tôi thuận miệng nói một câu thôi." Vu Hâm không muốn cho hắn biết chuyện về Sầm Phượng, sợ hắn suy nghĩ nhiều nên không nói thật, vội vã bỏ lại một câu liền ra khỏi cửa.
đa͙σ diễn của “Báo thù” tên là Tôn Võ, là đa͙σ diễn lớn trong giới, địa vị vô cùng cao. Những năm gần đây tuổi tác đã cao, làm rất ít phim, không biết tại sao lần này lại nhận một kịch bản ít được chú ý như vậy.
Vu Hâm xưa nay đều không phản đối được Úc Thanh Hoan, hơn nữa “Báo thù” còn là do Sầm Phượng và Hoắc Vanh đồng thời đề cử, liền đi liên lạc với Tôn Võ.
Hai bên bàn bạc xong, cuối cùng, Úc Thanh Hoan nhận thù lao 24 triệu, nhận đóng “Báo thù”.
Mà sau lúc Úc Thanh Hoan kí nhận “Báo thù” không lâu, “Một đường sinh tử” cũng đến ngày hạ màn, doanh thu phòng vé đạt sáu tỉ một trăm triệu, đứng đầu bảng doanh thu phim trong nước.
Lưu Gia An là một người từ trước tới giờ không đăng weibo, lần này lại vui mừng liên tiếp đăng lên ba bài, đồng thời tag tất cả người trong đoàn phim, bảo là muốn mời mọi người ăn cơm, đồng thời sẽ cho mỗi người một bao lì xì đỏ thẫm.
Diễn viên có rất ít thời gian rảnh rỗi, quay xong phim mà muốn tập hợp người lại cùng ăn bữa cơm rất khó, nên Lưu Gia An liền để cho bọn người Úc Thanh Hoan tự xác định thời gian trước, sau báo cho ông để ông sắp xếp.
Úc Thanh Hoan vừa quay xong một cảnh quan trọng, lịch trình cũng không gấp gáp. Suy nghĩ một chút, liền lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Khanh Uyên, muốn hỏi hắn lúc nào có thời gian, bọn họ cùng đi.
Triệu Khanh Uyên gần đây nhận quay một video tuyên truyền liên quan đến cứu hỏa của đài quốc gia, lúc Úc Thanh Hoan gọi cho hắn, là lúc hắn nhân dịp người ta không để ý, trốn trong phim trường ăn vụng.
Cảnh hắn sắp diễn là cảnh một gia đình đang ngồi ở trong nhà ăn cơm vui vẻ, thì bị hỏa hoạn thình lình ập tới.
Tổ đa͙σ cụ đã sớm bày biện xong cơm nước, chỉ còn chờ lát nữa thử lại một chút, không có vấn đề gì thì liền bắt đầu quay phim.
Triệu Khanh Uyên có thể chất dễ mập, hơn nữa do lúc trước ăn quá nhiều nên gần đây đang bị quản lí cưỡng chế ăn kiêng, lúc này nhìn thấy mỹ thực liền có chút không chịu đựng được.
Thấy tất cả mọi người đều đang bận bịu, nhanh chóng lén ăn một miếng lại một miếng.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Triệu Khanh Uyên luôn cảm thấy sau khi ăn xong, cả người đều nóng lên, quả thực giống như là bị nướng chín vậy!
Hắn không nhịn được lấy tay quạt quạt chút gió, ai biết vừa hơi động, một trận khói đột nhiên bay tới, suýt nữa sặc chết hắn.
Tổ đa͙σ cụ này không khỏi cũng quá chuyên nghiệp rồi, khói cũng làm được như thật. Hắn đang nghĩ ngợi, chợt nghe bên ngoài hô thất thanh ——
"Không xong, bén lửa rồi!"
"Nhanh! Nhanh cứu hoả!"
Không đúng, hắn còn chưa đi ra ngoài, làm sao những người này đã bắt đầu diễn rồi?
Triệu Khanh Uyên nghi hoặc túm tóc, nhìn đôi đũa trong tay, đang muốn dành thời gian ăn thêm mấy đũa, điện thoại trong túi bỗng rung rung, hắn lấy ra vừa nhìn, thấy là Úc Thanh Hoan, vội vã nhấn nút nhận cuộc gọi, "Thanh Hoan, "
"Chuyện Lưu đa͙σ muốn mời mọi người ăn cơm anh đọc được chưa, định khi nào thì đi?”
"Cậu chừng nào thì... Khụ khụ, " một câu còn chưa nói hết, liền bị khói đen làm sặc đến ho khan.
"Anh làm sao vậy?" Úc Thanh Hoan quan tâm hỏi một câu, "Bị cảm sao?"
"Không," Triệu Khanh Uyên nói: "Tôi chuẩn bị diễn cảnh cứu hỏa, tổ đa͙σ cụ làm giả khói giống như thật, sặc chết tôi rồi." Nói xong liền đi ra ngoài, định tìm nơi yên tĩnh nói chuyện với Úc Thanh Hoan.
Vừa mở cửa ra, lại bị nóng đến nhảy dựng lên.
"Ngọa tào! Sao lại nóng như vậy!" Hắn kêu một tiếng, nhịn đau kéo cửa ra, một hơi chạy ra ngoài.
Sau đó, hắn liền thấy bên ngoài bao nhiêu người đang bận bịu đột nhiên dừng động tác, không dám tin nhìn hắn, sau đó ——
"Triệu lão sư, sao ngài lại ở bên trong? đa͙σ cụ vừa mới bắt lửa!"
"Triệu lão sư, ngài có bị bỏng không? Aizz, may là chúng ta thử đa͙σ cụ sớm."
"Triệu lão sư, ngài ở trong đó luyện diễn sao? Ngài thật đúng là chuyên nghiệp a."
.........
Triệu Khanh Uyên: "..."
Vừa rồi là cháy thật sao?
Một đống người ba chân bốn cẳng đem Triệu Khanh Uyên đầy mặt ngơ ngác lôi vào phòng nghỉ ngơi, từ trên xuống dưới kiểm tra một phen, không phát hiện chỗ nào bị thương xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy cháy tuy không lớn, nhưng thân thể diễn viên chính là tất cả, tuyệt đối không thể bị bỏng. Thời điểm phát hiện Triệu Khanh Uyên đi ra từ đám cháy, bọn họ quả thực là bị dọa tè ra quần.
Triệu Khanh Uyên vẫn chưa cúp điện thoại, bởi vậy Úc Thanh Hoan cũng nghe được chuyện xảy ra bên ngoài.
"Khanh Uyên, để tôi gửi cho anh một ít bạch quả với hạch đào." Hắn bất đắc dĩ thở dài, "Cái đầu này của anh, thật sự phải bồi bổ." Hắn dừng một chút, khó tin nói: "Anh đến tột cùng là ngốc đến trình độ nào, mới có thể ở trong đám cháy thật đi luyện diễn hả?"
"Kia, kia là vừa vừa đúng lúc thôi." Triệu Khanh Uyên cố gắng lấy lại tôn nghiêm, "Chuyện này cũng không trách tôi được, là cậu cậu cũng không phản ứng kịp."
Úc Thanh Hoan lười nghe hắn nguỵ biện, nói với hắn xác định ngày liên hoan xong liền lên mạng mua một mạch hai mươi cân hạch đào và bạch quả, gửi qua cho hắn.
Quá trình quay phim của đài quốc gia lại xảy ra hỏa hoạn, đây chính là chuyện không hề nhỏ, đa͙σ diễn vốn muốn đè tin tức xuống, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vừa vặn phù hợp làm một trận tuyên truyền trước miễn phí, liền mặc cho tin tức tràn ra ngoài.
Không ai có thể nghĩ Triệu Khanh Uyên sẽ ngốc đến mức không phân biệt được cháy thật với cháy giả, bởi vậy truyền thông thuật lại chuyện này liền đem hình tượng của Triệu Khanh Uyên điểm tô cho đẹp thêm gấp trăm lần. Nói là hắn luyện tập quá mức tập trung nên lúc trường phim bị cháy cũng không phát hiện, nếu không nhờ Úc Thanh Hoan gọi điện thoại tới, e là không biết sẽ bị thương thành hình dáng gì.
Thời đại này, phàm là diễn viên có chút tên tuổi đều có đoàn đội đi theo, còn phải tìm đủ loại cớ để dùng thế thân.
Nổi tiếng như Triệu Khanh Uyên lại vì quay một cái video tuyên truyền không kiếm được bao nhiêu tiền mà không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, quả thực chính là tấm gương sáng trong nghề rồi!
Trải qua chuyện này, duyên của người qua đường với Triệu Khanh Uyên nháy mắt tăng lên đến đỉnh điểm, không ít người đều đi theo dõi weibo của hắn, đồng thời khen hắn là minh tinh có năng lượng tích cực hiếm có trong vòng giải trí. Không chỉ như thế, Úc Thanh Hoan cũng vì gọi một cú điện thoại mà có thêm nhiệt độ.
Ở phim trường có nhiều người như vậy cũng không biết Triệu Khanh Uyên ở bên trong. Chỉ có Úc Thanh Hoan, một cú điện thoại liền khiến Triệu Khanh Uyên thoát khỏi tình hình nguy hiểm.
Đây quả thực là cá Koi sống đấy có biết không!
Vốn là sau khi chiếu “Một đường sinh tử, bởi vì kết cục của Diệp Thịnh quá thảm mà cư dân mạng đều theo bản năng ngừng share ảnh cá Koi, nhưng sau lần này, cái hoạt động đó lại bắt đầu oanh oanh liệt liệt xuất hiện trên weibo.
Sau khi Úc Thanh Hoan diễn xong, tùy ý lướt weibo, nhìn thấy chính mình xuất hiện trên hotsearch, có chút bất đắc dĩ thoát app, nhắn tin cho Hoắc Cừ.
Khoảng thời gian này bởi vì hai người tách ra, mỗi người đều bận chuyện riêng của mình nên gọi điện thoại cũng rất bất tiện, liên hệ cơ bản đều là tin nhắn.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Úc Thanh Hoan đều sẽ nhắn tin cho Hoắc Cừ, kể chuyện của mình cả ngày hôm nay cho hắn nghe, thuận tiện giục hắn đi ngủ.
Mấy ngày trước hắn mới ngẫu nhiên phát hiện, Hoắc Cừ mỗi ngày nhất định phải nhận được tin nhắn của hắn mới chịu đi ngủ. Cho nên dù Úc Thanh Hoan bận đóng phim đến đâu, cũng sẽ dành chút thời gian trước chín giờ nhắn tin cho Hoắc Cừ, để tránh cho hắn ngốc nghếch chờ đợi.
Hoắc Cừ gần như là trả lời ngay lập tức, giữa những hàng chữ đều là vui vẻ, nói với Úc Thanh Hoan một tràng. Nếu không phải là Úc Thanh Hoan cuối cùng cứng rắn giục, chỉ sợ hắn còn không chịu đi ngủ.
Úc Thanh Hoan sắp tới còn có một cảnh diễn nên phải đợi ở bên ngoài trường quay. Hắn đọc lại tin nhắn mà mấy ngày nay Hoắc Cừ gửi cho mình một lượt từ đầu tới đuôi, rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm tình của Hoắc Cừ lúc bị bỏ lại một mình.
Lúc trước, khi hắn không có thời gian liên lạc với Hoắc Cừ, hắn mặc dù có tiếc nuối nhưng cũng không khó chịu như Hoắc Cừ.
Thế nhưng lần này hắn với Hoắc Cừ tách ra, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào việc đọc đi đọc lại tin nhắn cho vơi nỗi nhỡ, hắn mới thật sự cảm nhận được ý nghĩa của những tin nhắn này.
Cẩn thận từng li từng tí một đọc lại hết tin nhắn một lần, Úc Thanh Hoan lúc này mới để điện thoại di dộng xuống.
Sáng hôm sau không có cảnh của Úc Thanh Hoan, hắn phá lệ không ở trường quay xem nữa, mà theo chân Vu Hâm đi tới bãi đỗ xe.
"Cậu có thể không?" Trước khi lên xe, Vu Hâm một mặt lo lắng nhìn hắn, "Thanh Hoan, cậu không cần phải tự ép mình học lái xe, thật đấy. Tôi là quản lí của cậu, chắc chắn gọi một tiếng là đến, chở Hoắc Cừ thêm mấy chuyến cũng không có vấn đề gì."
"Không sao đâu," Úc Thanh Hoan lấy tay mở cửa xe ra, biểu tình coi như trấn định, "Lái xe thôi mà, không có khả năng em không học được, yên tâm đi, ca."
"Cậu thực sự là..." Vu Hâm thở dài, suy nghĩ một chút, đến cùng vẫn ngồi xuống trước, lấy tay đỡ hắn, dặn dò: "Nếu như không chịu được liền nói tôi biết."
Úc Thanh Hoan gật gật đầu, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại ngồi vào ghế lái.
Sau khi hắn nổi tiếng, Vu Hâm thuận lợi đổi xe. Hiện tại không lái chiếc Audi cũ kia nữa mà là một chiếc mới tinh.
Rõ ràng ghế lái được thiết kế để khiến tài xế thoải mái nhất có thể nhưng Úc Thanh Hoan lại cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Thân thể không khống chế được phát run, trên mặt huyết sắc cũng bắt đầu rút đi, ngay cả trên trán cũng thấm ra lít nha lít nhít mồ hôi hột.
"Thanh Hoan." Vu Hâm không yên lòng gọi hắn một tiếng.
Úc Thanh Hoan gắt gao cắn răng, không hề trả lời.
Vu Hâm gấp đến xoay vòng lại không dám tùy tiện kéo hắn ra ngoài, chỉ có thể ở một bên lo lắng.
Thật vất vả mới khắc phục được chướng ngại tâm lý, hai đời trải qua, lần đầu tiên ngồi trên ghế lái, Úc Thanh Hoan muốn ngồi lâu thêm một chút. Nhưng vẫn không được, mỗi một giây đồng hồ trong giờ phút này đều trở nên vô cùng gian nan, hô hấp của hắn dồn dập, gần như là không thở nổi.
"Được được, không sợ." Vu Hâm rốt cục vẫn là không nhịn được, mạnh mẽ kéo hắn ra, vỗ phía lưng hắn an ủi, "Không ở trong xe nữa, Thanh Hoan không sợ."
Úc Thanh Hoan co ro dựa vào người hắn, thân thể run không ngừng. Vô luận Vu Hâm nói thế nào, vẫn không khôi phục như cũ.
Vu Hâm sợ hắn tiếp tục như vậy sẽ gặp sự cố, lại không biết nên làm gì, do dự một chút, lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Cừ.
Cũng may, Hoắc Cừ rất nhanh liền nhận điện thoại.
"Hoắc Cừ à, nhanh, nói chuyện với Thanh Hoan đi," Vu Hâm mở loa ngoài, lớn tiếng nói: "Thanh Hoan muốn nghe giọng của cậu."
Hoắc Cừ cũng không phát hiện bất thường, nghe vậy, ngượng ngùng cười cười, đối điện thoại nói: "Thanh Hoan, em nhớ anh sao? Anh cũng rất nhớ em, nhưng mà còn hai ngày nữa mới đến thứ sáu."
Giọng Hoắc Cừ rốt cục cũng tìm về một tia thần trí của Úc Thanh Hoan, hắn vội vàng thở hổn hển hai cái, tận lực để cho giọng của mình trấn định một chút, "Ừ, nhớ anh."
Thế nhưng Hoắc Cừ liền nghe được có chỗ không đúng, hắn hoảng hốt đứng lên, vội vàng hỏi: "Thanh Hoan, em làm sao vậy?"
"Không, không có gì, " Úc Thanh Hoan cắn răng, ép mình tỉnh táo lại, "Chỉ là vừa mới diễn xong, hơi mệt chút."
Úc Thanh Hoan chỉ cố gắng nói được hai câu, liền không mở miệng được, ra hiệu cho Vu Hâm rồi ngồi phịch xuống. Vu Hâm thấy thế, nhanh chóng nhận lấy điện thoại, khuyên Hoắc Cừ nửa ngày mới khiến hắn cúp điện thoại.
"Đừng có tự mình làm loạn, tình trạng của cậu rất nghiêm trọng." Vu Hâm đỡ hắn trở về khách sạn, cau mày nói: "Nếu cậu thực sự muốn học lái xe, trước hết phải tới chỗ chuyên gia tâm lí khám đã.”
Lúc này, Úc Thanh Hoan cũng đã bình tĩnh lại không ít, nghe vậy gật gật đầu, cụp mắt nói một câu, "Em biết rồi."
Bộ dạng này của Úc Thanh Hoan chắc chắn là không thể đi ăn cơm trưa, Vu Hâm sắp xếp cho hắn xong liền xuống lầu mua đồ ăn.
Hắn vừa đi một lát, ngoài cửa liền vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập. Úc Thanh Hoan cho là Vu Hâm quên mang thẻ mở cửa phòng, khó khắn đi ra mở cửa, không nghĩ tới vừa nhìn, nhất thời sửng sốt, người đứng bên ngoài là Hoắc Cừ.
"Anh... Tại sao lại ở chỗ này?"
"Thanh Hoan, em sinh bệnh sao?" Hoắc Cừ không trả lời mà hỏi lại, đưa tay sờ sờ trán hắn.
Úc Thanh Hoan vốn muốn nói là không có, nhưng sợ hắn càng thêm lo lắng, chỉ đành gật gật đầu, "Vâng, có một chút, nhưng mà không sao rồi."
Dừng một chút, lại hỏi hắn: "Tại sao anh lại tới? Trong viện không có chuyện gì chứ?"
Hoắc Cừ lắc đầu một cái, nói: "Em sinh bệnh, anh đã tính rồi, đang là thời gian ăn trưa, không ảnh hưởng đâu.”
Hắn giải thích đứt quãng, Úc Thanh Hoan lại một lần liền nghe hiểu. Hắn dựa vào người Hoắc Cừ, dùng sức mạnh của hắn để chống đỡ thân thể của mình, viền mắt ửng đỏ, "Hoắc Cừ, sao anh lại tốt với em như vậy."
Hoắc Cừ sững sờ, lập tức ngại ngùng lộ ra trên mặt một lúm đồng tiền nhỏ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Vì thích em đó."