Hôm sau, trời vừa sáng Úc Thanh Hoan đã đi tới trường quay. Ngày hôm nay không có cảnh của hắn, nhưng từ sau lần đi nhà hát lớn hắn liền có thói quen quan sát người khác trong lúc diễn.
Lưu Gia An lúc đầu còn cảm thấy kinh ngạc, một người mới vừa qua hai mươi tuổi, lúc không có cảnh thì không chơi game thì cũng nằm ngủ ở khách sạn đến lúc mặt trời xuống núi mới đúng, làm sao lại có người tự giác như thế.
Mà bây giờ thấy Úc Thanh Hoan gió mưa không ngại đúng giờ đến trường quay quan sát, Lưu Gia An cũng quen rồi.
Nhìn thấy Úc Thanh Hoan, ông lấy tẩu thuốc trong miệng xuống, cười với hắn, "Thanh Hoan đến rồi đấy à."
"Chào buổi sáng, Lưu đa͙σ, " Úc Thanh Hoan ngồi xuống bên cạnh Lưu Gia An, cùng ông xem hình ảnh trong camera.
Lưu Gia An không nhịn được cảm khái một câu: "Tác phong sinh hoạt của cháu cùng những người trẻ tuổi khác thực sự là không có chút nào giống nhau."
Úc Thanh Hoan mím môi cười, không nói gì.
"Bác phát hiện ra, để cháu diễn còn rất đáng giá, " Lưu Gia An bỗng nhiên nói một câu, thấy Úc Thanh Hoan ngạc nhiên nhìn mình, ông cười giải thích: "Vốn cho rằng sẽ phải bỏ công sức đào tạo người mới, bù lại thù lao đóng phim thấp, không nghĩ tới cháu lại rất thích hợp ăn chén cơm này, không nói đến kỹ năng diễn xuất, chỉ riêng cái thể chất mang nhiệt này của cháu cũng có thể giúp bác tiết kiệm không ít phí tuyên truyền."
Lưu Gia An có một thói quen, chương trình nào do đài quốc gia đài sản xuất cũng xem.
Tuy rằng mấy năm gần đây đài quốc gia đài phong độ giảm sút, rất nhiều MC giỏi rời đi, chương trình làm không có ý tưởng mới, mấy lời đó Lưu Gia An từ trước đến giờ vẫn luôn bỏ ngoài tai.
Đài quốc gia làm chương trình phần lớn đều có nội dung nghiêm túc, rất ít tính giải trí. Nên mỗi chương trình được phát sóng, nhất định là tinh phẩm.
Không nói đến các phim tài liệu dàn dựng công phu, năm nay có chương trình giải trí "Tuổi trẻ muốn bay cao", dù là nội dung hay ý nghĩa truyền tải đều vô cùng đặc sắc, so với những chương trình giải trí của các đài khác đúng là một trời một vực.
Thực lực đã giải thích rõ ràng, qua bao nhiêu năm đi nữa thì ông lớn vẫn là ông lớn thôi.
Tối hôm qua, Lưu Gia An gác lại công việc, ngồi trước ti vi chờ xem kì thứ hai của "Tuổi trẻ muốn bay cao", không nghĩ tới lại thấy được Úc Thanh Hoan ở bên trong.
Có thể xuất hiện trong chương trình giải trí thế này, cho dù là người qua đường, cũng không dễ dàng, nói gì đến Úc Thanh Hoan cùng Hoắc Cừ còn có nhiều điểm bất ngờ như thế.
"Thể chất tự mang nhiệt độ gì ạ?" Úc Thanh Hoan đã sớm đem cái đoạn phỏng vấn kia ném ra sau đầu, lúc này nghe Lưu Gia An nói, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí có chút như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không hiểu gì.
"Hả?" Lưu Gia An lấy điện thoại di động ra, "Cháu không biết sao? Ngày hôm qua cháu và Hoắc Cừ phát hỏa trên weibo đấy."
Cái gì? Úc Thanh Hoan đến gần xem thử, hai mắt nhất thời tối sầm lại.
Chuyện gì đây? Vận may của hắn không phải là chậm rãi tiêu tan rồi sao? Coi như chương trình này rất hot, nhưng bọn họ chỉ giống như người qua đường xuất hiện mấy giây, làm sao độ thảo luận lại cao như thế!
Chờ chút? Người này nói cô ấy gặp Hoắc Cừ tại sân bay ở Mỹ sao?
Úc Thanh Hoan đem tấm hình kia phóng to lên, nhìn kỹ một chút, xác nhận đúng là Hoắc Cừ.
Không đúng, Hoắc Cừ rõ ràng nói hắn phải ở Mỹ một tuần, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì? Hơn nữa nhìn bức ảnh, không có ai bên cạnh Hoắc Cừ, chỉ có một mình hắn.
Nghĩ đến Hoắc Cừ đi sân bay một mình, Úc Thanh Hoan sợ đến tim muốn nhảy ra ngoài.
Không dám chần chờ, nhanh chóng nhờ Lưu Gia An giúp hắn liên hệ với Hoắc Vanh, hỏi thăm xem tình huống là thế nào.
Lưu Gia An biết Úc Thanh Hoan làm người thế nào, còn thấy được hai người ở trong chương trình kia nên không nghi ngờ hắn sẽ có ý đồ riêng, sảng khoái giúp hắn gọi điện thoại cho Hoắc Vanh.
Lúc này ở Hoắc gia đã loạn thành một đoàn, Hoắc Vanh râu ria xồm xoàm ngồi ở trên ghế xofa, mắt đỏ lên, âm thanh khàn khàn, "Em chỉ đùa một chút, anh, em thật sự không nghĩ tới em ấy sẽ tự mình chạy về."
Hoắc Vanh hối hận chồng chất, hận không thể cho bản thân một nhát dao. Nếu lần này em trai xảy ra chuyện gì, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Hoắc Tranh sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt như dao dừng trên người Hoắc Vanh, "Nhiều năm như vậy, anh tưởng em đã có tiến bộ."
"Anh!" Hoắc Vanh đấm lên khay trà, âm thanh run rẩy, "Em thật sự không phải là cố ý, em cũng lớn rồi, làm sao có khả năng lại đùa cợt em ấy..."
"Tốt nhất là như vậy." Hoắc Tranh thu hồi ánh mắt, "Điều chỉnh tốt vẻ mặt của em, tất cả như bình thường, không nên để cho ba mẹ biết, bây giờ lập tức dẫn người đi ra sân bay."
Tuy rằng em trai ở bên kia xảy ra sự cố nhưng vẫn chưa đến mức nghiêm trọng. Ít nhất hắn còn lên đúng chuyến bay về nước, bọn họ không trách Trình Nhã, trái lại còn muốn cảm ơn cô.
Cái tính cách không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua kia của em trai mình, nếu không đi về còn không biết sẽ đem bản thân lưu lạc chốn nào nữa.
"Em đi ngay đây." Hoắc Vanh đáp một tiếng, vừa định ra ngoài, điện thoại liền vang lên.
Biết người gọi là Úc Thanh Hoan, hắn cũng không giữ bí mật, vừa lái xe, vừa đem đầu đuôi sự việc kể hết ra.
Trên tầng hai của Hoắc gia, nghe tiếng động cơ xe thể ȶᏂασ càng ngày càng xa, Hoắc phu nhân nằm nghiêng trên giường, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Đều là máu thịt của bà, bọn họ thái độ kì lạ bà làm sao lại không phát hiện ra? Có thể bọn nhỏ có ý tốt, không muốn bà lo lắng, bà cũng chỉ có thể giả vờ không biết chuyện gì xảy ra thôi.
"Đừng khóc." Hoắc lão gia đi tới lau nước mắt cho vợ, bàn tay lớn thô ráp, âm thanh lại rất ôn nhu, "Cũng sắp làm bà nội rồi, gặp chuyện gì cũng rơi nước mắt, như vậy sao được. ŧıểυ Cừ sẽ không có việc gì, không phải nó đã lên máy bay rồi sao, bà còn sợ con trai bà ở trên máy bay gặp chuyện sao."
"Phi phi phi!" Hoắc phu nhân hung hăng phi vài tiếng, "Ông nói gở! Có người làm cha như ông sao?" Bà càng nói càng bực, âm thanh không tự chủ tăng cao mấy phần, "Không phải là ông nói người đồng hành đều là người lớn tuổi, có thể chăm sóc tốt ŧıểυ Cừ, không cho bảo vệ đi theo nên mới xảy ra chuyện như vậy sao?"
Nhìn vợ mình giơ nanh múa vuốt, Hoắc lão gia thở dài, bất đắc dĩ nói, "Ây dà, ŧıểυ Cừ đã sắp ba mươi tuổi, bà không thể cứ coi nó là trẻ con được Nó hiện tại so với trước đây đã tốt lắm rồi, còn có người đặc biệt quan tâm, cũng tình nguyện tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bà làm sao quản nó được đây. Bà có nghĩ đến không, nếu như tiếp tục bao bọc nó như vậy, đến lúc chúng ta già rồi biến mất, nó phải làm sao?"
Hoắc phu nhân dù đã bị chồng mình thuyết phục, vẫn mạnh miệng, "Vậy thì thế nào? Nó còn có hai người anh!"
"Hoắc Tranh cùng Hoắc Vanh đều sẽ lập gia đình, sẽ có vợ con của mình, hai đứa nó làm sao có khả năng giống như chúng ta, đem tất cả sự chú ý đặt lên người ŧıểυ Cừ?"
Hoắc phu nhân cắn môi, không phản bác nữa.
"Được rồi." Hoắc lão gia vỗ lưng Hoắc phu nhân, giải thích, "Chúng ta cái gì cũng không biết, tất cả đều giao cho bọn nhỏ giải quyết. Mấy ngày trước không phải bà nói trời rất lạnh sao? Tôi tìm mấy nước khí hậu ấm áp, bà xem xem muốn đi nơi nào, chỉ có hai chúng ta..."
Lúc Úc Thanh Hoan chạy tới sân bay, vừa hay gặp Hoắc Vanh ở cửa.
"Tôi tra thời gian chuyến bay hạ cánh, cũng sắp đến giờ rồi." Không kịp hàn huyên, Úc Thanh Hoan nhìn người phía sau Hoắc Vanh một chút, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Cửa ra chuyến bay của anh ấy là cửa A, tôi ở đằng trước, các anh nhiều người, phân tán ra chờ ở phía sau, để chắc chắn không bỏ qua Hoắc Cừ."
"Được." Hoắc Vanh đồng ý, theo sắp xếp của hắn sai người đi.
"Còn có, " Úc Thanh Hoan thở hổn hển mấy cái, tiếp tục nói: "Trao đổi số điện thoại trước đi, các anh ở bên kia có chuyện gì lập tức báo cho tôi, tôi gặp chuyện cũng sẽ lập tức nói cho anh"
"Được."
Tất cả đã sắp xếp xong, chỉ chờ Hoắc Cừ xuất hiện.
Úc Thanh Hoan lo lắng đứng ở cửa ra, chớp mắt một cái cũng không dám chớp mắt, liếc nhìn đoàn người, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Hắn chưa từng nghĩa tới Hoắc Cừ sẽ vì hắn mà làm đến mức này.
Một người đến đường đi cũng không nhớ, chỉ vì nghe nói hắn bị bắt nạt, liền không nói hai lời từ nước ngoài chạy trở về, thậm chí ngay cả hội thảo giao lưu học thuật thế giới cũng bỏ qua.
Lúc đó anh ấy nghĩ gì? Lúc bản thân luống cuống đứng ở sân bay, có sợ hãi hay không?
Chỉ là một người bạn mới quen biết không lâu, tại sao hắn lại có cảm giác sợ hãi từ trong bản năng thế này?
Úc Thanh Hoan đều không đoán được.
Hắn biết hành động này của Hoắc Cừ, bất luận là đối với những nhà khoa học đi cùng hay là người nhà họ Hoắc mà nói, đều là một hành động không đúng, nhưng hắn lại thấy rất vui.
Cảm giác được người coi trọng, không cần lí do quan tâm, từ sau khi cha mẹ qua đời, hắn đã không được trải nghiệm nữa.
Úc Thanh Hoan viền mắt cay cay, hắn nghĩ, hắn đã làm được gì cho Hoắc Cừ đâu. Tình cảm bạn bè không thể chỉ có nỗ lực và trả giá từ một phía, hắn không thể yên tâm thoải mái để Hoắc Cừ vô tư trả giá.
Thổi một hơi vào lòng bàn tay, lần thứ hai ngẩng đầu lên, Úc Thanh Hoan ánh mắt bỗng nhiên xác định ở nơi nào đó --
Vội vã kéo vali đi giữa dòng người, kiên cường như như cây bạch dương, Hoắc Cừ thoạt nhìn đặc biệt dễ thấy. Hắn mím chặt môi, cầm notebook trong tay, hình như là muốn xem nội dung bên trong, lại bất ngờ bị người phía sau va phải, cuốn sổ nhỏ lập tức rơi xuống đất. Không kịp bắt lấy, liền bị người phía sau đi tới dẫm nát dưới chân.
Hắn mờ mịt nhìn chằm chằm mặt đất, tay chân luống cuống, phảng phất như con hươu nhỏ đi nhầm vào thành phố.
Úc Thanh Hoan ngực đau nhói, đầu óc còn chưa phản ứng lại, thân thể đã xông đến trước, "Hoắc Cừ!"
Thanh âm quen thuộc truyền vào lỗ tai, Hoắc Cừ đôi mắt đột nhiên sáng ngời, ánh mắt chuẩn xác dừng trên người Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan! Thanh Hoan!" Tâm tình vui sướиɠ lộ rõ trên mặt.
"Tại sao bỗng nhiên lại trở về?" Rõ ràng là đau lòng hắn nhưng ngoài miệng Úc Thanh Hoan vẫn nói không lưu tình chút nào, "Anh có biết anh tạo cho người khác bao nhiêu phiền phức không? Đại hội giao lưu học thuật thì làm sao? Hội nghị quan trọng như vậy làm sao có thể nói không tham gia là không tham gia?"
Nhìn Hoắc Cừ bị hắn răn dạy càng ngày càng ủ rũ, cằm chôn trên ngực, Úc Thanh Hoan chỉ cảm thấy tâm trạng cố kìm nén lúc trước cuối cùng cũng phát tiết ra hết.
Quá tốt rồi, người bình an trở về, không xảy ra chuyện, cũng không biến mất.
"Tôi đương nhiên là tức giận! Anh làm việc đều không cân nhắc hậu quả như thế sao? Hoắc Cừ, anh là người lớn, không phải trẻ con, không thể tùy hứng như vậy, anh phải có trách nhiệm chứ."
"Nhưng..." Hoắc Cừ bất an vò góc áo, "Đại biểu của nước ta, nɠɵạı trừ tôi còn có nhiều người khác mà."
Úc Thanh Hoan hô hấp ngưng lại, trong nháy mắt hiểu rõ ý của hắn.
Hội thảo không có Hoắc Cừ thì những người khác có thể đứng lên, có thể đứng bên cạnh hắn, trừ hắn ra thì không còn ai khác.
Úc Thanh Hoan trầm mặc không nói lời nào, Hoắc Cừ trong lòng càng ngày càng lo lắng, lén liếc nhìn hắn, cuối cùng, bỗng nhiên đưa tay ra, run rẩy ôm lấy hắn.
"Thanh Hoan, tôi... Tôi sai rồi, cậu đừng giận tôi." Dừng một chút, đầu dụi vào cổ hắn, âm thanh rầu rĩ lại kiên định nói ra ý nghĩ của mình, "Thanh Hoan, cậu không cần phải sợ, tôi đã trở về, ai bắt nạt cậu thì để tôi giúp cậu."
Hoắc Cừ cao hơn Úc Thanh Hoan 10cm, lúc này lại liều mạng muốn đem cả người Úc Thanh Hoan nhét vào trong lồng ngực của mình, nhìn qua giống như là gà mẹ đang giương cánh, vô cùng buồn cười.
Úc Thanh Hoan lại không cười nổi, hắn trong lòng dâng lên chua xót, sắp không kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt của mình. Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, hắn há miệng, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên thấy hõm cổ ẩm ướt, có chất lỏng lành lạnh theo da thịt trơn bóng chảy xuống.
"Khóc cái gì? Gây họa xong rồi bây giờ mới biết sợ?"
"Không phải."
"Vậy tại sao anh lại khóc?"
"Tôi không biết, tôi chỉ là.... Nghĩ đến cậu lúc khổ sở cũng sẽ rất khó vượt qua."