Mấy hôm sau, không khí trong cung vô cùng căng thẳng, hằng ngày Nhan Tử La bận rộn quay cuồng, cuối cùng cũng đến ngày Mẫn Chỉ xuất giá.
“Mẫn Mẫn, nhớ phải thường xuyên về thăm tôi, biết không hử?” Nhan Tử La và Mẫn Chỉ ngồi song song với nhau trên bậc đá, buông thõng hai chân.
“Tỷ cũng có thể tới thăm ta mà!” Mẫn Chỉ cố gắng nở một nụ cười.
“Được, tôi sẽ viết thư cho cô, nhưng cô phải trả lời thư của tôi đấy, nếu không tôi sẽ không viết nữa. Phải rồi, ở Tamil có món gì ngon, Cô cũng phải gửi về cho tôi nhé”, Nhan Tử La cuối đầu nói.
“Tỷ biết có mỗi ăn thôi à? Thật chả tiến bộ gì cả.” Mẫn Chỉ vỗ vỗ vào đầu nàng.
“Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói phát hoảng” Nhan Tử La thuận miệng đối đáp một câu.
“Cơm là gì?”, quả nhiên Mẫn Chỉ hỏi lại.
“Không có gì! Giờ cuộc sống của tôi, cũng chỉ có mỗi ăn còn được coi là có việc để làm thôi. Thật ngưỡng mộ cô quá, có thể đến thảo nguyên rộng lớn.” Nhan Tử La cười hi hi nhìn Mẫn Chỉ, “Nếu ngày nào đó Tứ ca cô bỏ tôi, tôi sẽ chạy tới nương nhờ cô có được không?”.
“Có phải tỷ ngốc quá không hả?” Mẫn Chỉ chau mày nhìn cô: “Tỷ có phải là chính thất[1] đâu, cần gì bỏ chứ?”.
“Cũng đúng nhỉ, ha ha” Nhan Tử La cười tít mắt.
[1] Chính thất: vợ cả
“Ta đi rồi tỷ hãy nghiêm túc một chút, đừng có gây chuyện nữa”, Mẫn Chỉ khẽ nói.
“Biết rồi biết rồi, cô đi rồi, tôi có muốn gây chuyện cũng chẳng có ai tham gia cùng. Tôi sẽ sống rất nghiêm túc ngoan ngoãn, cô yên tâm đi”, Nhan Tử La vỗ vỗ vai Mẫn Chỉ đáp.
“Thật ra, Tứ ca đối với tỷ cũng rất tốt, tỷ đừng…”, Mẫn Chỉ ngập ngừng.
“Yên tâm đi. Tôi đã lớn thế này rồi, có chuyện gì mà không hiểu?” Nhan Tử La nhìn lên trời, thật xa xôi quá, giống như tự do của nàng.
“Thế thì tỷ cũng yên tâm đi, ta sẽ sống tốt.” Mẫn Chỉ ngay người đi, lặng lẽ lau nước mắt.
“Ừm, tôi còn muốn đợi nhìn thấy cháu trai nữa, không chừng sang năm sẽ có người gọi tôi là bác rồi ấy, ha ha”, Nhan Tử La cười đáp.
“Đáng ghét? Tôi đâu có đáng ghét, người ta nói thật mà. Ha ha, cô nói xem giống cô thì tốt hay giống Sách Lăng thì tốt?” Nhan Tử La liếc mắt nhìn Mẫn Chỉ.
“Không nói với tỷ nữa, đi ngủ thôi.” Mẫn Chỉ nhảy xuống khỏi bậc đá, Nhan Tử La không để ý nên bị nàng ta kéo xuống theo, hai người ồn ào cho tới tận khi về tới nơi.
Nhan Tử La nằm mãi không ngủ được, dậy rất sớm. Thấy đám cung nữ trang điểm cho Mẫn Chỉ, mặc xong mũ phượng khăng ráng[2], cuối cùng Nhan Tử La cầm tấm khăn trùm đầu màu đỏ trùm lên cho nàng ta. Vào giây phút khăn trùm phủ xuống, Nhan Tử La thấy mắc mình cay cay.
[2] Khăng ráng: Khăn quàng vai, một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời xưa
Những việc tiếp theo Nhan Tử La chỉ có thể đứng nhìn, khi kiệu hoa lớn khởi giá ra khỏi cung, Nhan Tử La liền trốn vào một góc và bắt đầu khóc.
Sau ngày đại hôn của Mẫn Chỉ, Nhan Tử La bị đón về, tiểu quỷ Khuynh Thành cũng bị nàng kéo về luôn. Hôm nay đang rảnh nên kể truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa cho Khuynh Thành nghe, Kể đến Chu Du, Nhan Tử La
Thích thú lắc đầu đọc cho Khuynh Thành nghe bài Niệm nôi kiều tha Tô Thức.
“Ngạch nương, thế nào là “vù phiến luân cân[3] ạ?”, Khuynh Thành nằm bò trong lòng Nhan Tử La hỏi.
[3] Vũ phiến luân cân: Là câu trong bài Niệm nô kiều của Tô Thức. Tô Thức dùng câu thơ này để miêu tả Chu Du, với ý nghĩa ung dung nhàn nhã. Vũ phiến: Quạt long. Luân cân: Khăn lụa.
“Ngốc quá, là cái quạt làm bằng lông và dải khăn quấn tóc. Thời đó tóc được búi cao trên đỉnh đầu, dùng cái khăn để buộc lại”, Nhan Tử La giải thích.
“Vậy tại sao Hoàng gia gia và a ma lại tiết tóc ở đằng sau?”, Khuynh Thành băn khoăn hỏi.
“Bởi vì…” Nàng nghĩ đến đám đàn ông triều Thanh này búi cao mớ tóc dài thượt đằng sau lên đỉnh đầu, sau đó tìm dải khăn để quấn buộc vào, phía trước lại trơn nhẵn không một sợi tóc, thì nhìn bọn họ sẽ… rất giống với những đạo sĩ già. Ha ha, nhất định là sẽ rất buồn cười lắm! Nhan Tử La ôm lấy Khuynh Thành phì cười. Cười xong chỉ chỉ vào mũi Khuynh Thành nói: “Bảo bối có thể hỏi a ma hoặc Hoàng gia gia của con”.
“Ngạch nương, vậy tại sao Chu Du lại cầm quạt lông ạ?”, Khuynh Thành vẫn thắc mắc. Hoàng gia gia, Hoàng nãi nãi[4] đều không dùng quạt lông nhỉ.
[4] Hoàng nãi nãi: Nãi nãi là bà.
“Vì nó đẹp, con nghĩ à xem, Bảo bối, một chiếc quạt lông màu trắng như tuyết, lông đan giày, đẹp biết bao!”, Nhan Tử La giải thích.
“Đúng vậy, ngạch nương, thế thì con cũng muốn có một chiếc quạt lông.” Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn mẹ.
“Không được, Bảo bối, những người cầm cái quạt đó đều là khổng tước.” Nhan Tử La nhìn Khuynh Thành nheo mắt lại, “Ngốc quá, con nghĩ mà xem, lũ khổng tước không có việc gì làm đều thích xòe cái đuôi to của mình ra khoe mẽ, thật là yêu bản thân biết nhường nào. Vì vậy Bảo bối, chúng ta không dùng quạt lông”.
“Ồ, vậy con không cần nữa.” Khuynh Thành tán đồng gật gật đầu, bảo Nhan Tử La tiếp tục kể truyện cho mình nghe
Được hai ngày Đức phi cho người tới đón Khuynh Thành vào cung, Nhan Tử La buồn chán vô vị liền bảo Bách Hợp dạy nàng thêu. Đáng tiếc đối với với một người chân tay vụng về như Nhan Tử La mà nói, thêu đúng là quá khó, xém chút nữa thì mười ngón tay của nàng bị đâm thủng, lổ chỗ như than tổ ong. Hơn nữa, thứ mà nàng thêu ra, Bách Hợp, Ám Hương, Sơ Ảnh đều phải đóan rất lâu mới đóan ra được đó là thứ gì.
“Chủ nhân, người thêu cái gì đấy ạ?” Bách Hợp cầm miếng vải thêu lên, nhìn khắp một lượt vẫn chưa nhận ra nàng thêu cái gì.
“Được rồi, các ngươi không cần phải đả kích ta như thế, ta thừa nhận mình không có hoa tay. Nhưng, ngươi không thấy thứ mà ta thêu giống hoa sao?”
“Dạ, chủ nhân, ha ha!” Cô ta còn tưởng đây là lòng đỏ trứng gà chứ. Bách Hợp chỉ cười mà không nói.
“Mang vứt đi vậy, thật là. Haizz, chán quá!” Nhan Tử La tì cằm xuống bàn, hai cánh tay chán nản dặt hai bên, giống như một xác chết.
“Chủ nhân người vừa mới học, luyện tập thêm một thời gian nữa là đẹp ngay”, Bách Hợp an ủi nàng.
“Đừng có dỗ dành ta, ta có học thêm mười năm nữa chưa chắc đã thành chính quả”, Nhan Tử La hờ hững nói. Bây giờ làm gì thì tốt đây? Đột nhiên nàng nhớ đến những chậu hoa của Lương phi. Thế là ngồi bật dậy ngay.
“Bách Hợp, ngươi có thể tìm cho ta ít hoa để ta trồng không, ta trồng hoa rất giỏi.” Sau đó nàng biểu diễn tư thế cắt cắt tỉa tỉa để thêm phần khí chất.
“Chủ nhân, sao người không dùng luôn hoa đã nở, còn muốn tự mình trồng ạ?”, Bách Hợp băn khoăn hỏi.
“Tự mình trồng mới có ý nghĩa chứ. Khà khà, Bách Hợp, ta vẽ ra mấy kiểu, ngươi cho người đi nung cho ta mấy chậu hoa theo mẫu nhé.” Nhan Tử La nhanh nhẹn ngồi xuống, tìm bút, mực và giấy, cắm cúi vẽ. Bách Hợp đứng bên cạnh, không hiểu thế nào.
Vẽ một hồi lâu, cuối cùng cũng vẽ xong, Nhan Tử La ngồi đếm, mười hai cái, rối bảo Bách Hợp mang màu vẽ tới, cẩn thận tô chỗ này một ít chỗ kia một ít.
Nhan Tử La đang mải ngắm nghía thì Dận Chân bước vào trong, nàng vội vàng đặt giấy xuống, nghiêm chỉnh đứng lên thỉnh an. Dận Chân thấy tờ giấy đó cầm lên nhìn trái nhìn phải một hồi chỉ thấy màu xanh xanh đỏ đỏ.
“Đây là cái gì?”, Dận Chan hỏi.
“Chậu hoa, hình dáng của chậu hoa”, Nhan Tử La cúi đầu đáp. Vị đại gia này không phải sẽ không phê chuẩn cho nàng chứ?
“Bao nhiêu chậu hoa trong phủ như thế vẫn chưa đủ dùng?” Dận Chân đặt tờ giấy xuống nhìn nhìn nàng, sau đó giơ tay về phía Nhan Tử La. Nhan Tử La vô thức lùi lại một bước. Làm gì vậy? Trước khi đánh người sao không có dấu hiệu gì vậy.
“Trợn mắt nhìn gì.” Dận Chân bước lên phía trước một bước, lau phẩm màu trên mặt nàng, “Làm gì cũng không cẩn thận”.
“Cảm ơn!” Nhan Tử La nín thở, trời sắp đổ cơn mưa hồng rồi sao, tự nhiên lại dịu dàng như vậy?
“Ánh mắt đó là thế nào?”, Dận Chân cười khẽ, hỏi. Không thể tin được tới mức ấy sao? Nhan Tử La vội thu ánh mắt về, cúi đầu, con ngươi đảo như quét nhà dưới đất.
“Nàng muốn trồng hoa?”, Dận Chân lại hỏi.
“Dạ, vâng.” Nhan Tử La khẽ gật gật đầu. Chẳng trách trong ti vi nàng thấy đám mĩ nhân đó mỗi khi không có việc gì làm đều bó hoa thành đống, thì ra vì cuộc sống quá buồn chán.
“Ồ? Muốn trồng hoa gì?” Dận Chân ngồi dựa vào gối tựa.
“Hoa xương rồng”, Nhan Tử La thuận miệng đáp. Nàng muốn trồng rất nhiều loại, tốt nhất là tháng nào cũng có hoa nở. Có điều xương rồng dễ trồng, lại không cần tưới nước. Đỡ phải lo nghĩ nghiều.
“Người đã kỳ lạ, đến loại hoa muốn trồng cũng lạ”, Dận Chân nhếch nhếch miệng nói. Nhan Tử La nghe xong thì cơ miệng giật giật, còn hơn người không biết trồng hoa như chàng. Ngẩng đầu lại thấy Dận Chân đang nhắm nghiền hai mắt, thì ra đến tìm nàng nói chuyện là để cho dễ ngủ. Khinh bỉ! Nàng rón rén cầm tờ giấy định đi ra ngoài.
“Lại đây”, Dận Chân không mở mắt, nói. Nhan Tử La đành phải tử tử lê bước chân quay lại.
“Chàng có gì muốn dặn dò?”, Nhan Tử La hỏi.
“Đừng đi”, Dận Chân khẻ nói. Nhan Tử La khẽ khàng ngồi xuống ghế, nhìn Dận Chân ngủ. Thật muốn cầm bút vẽ lên mặt chàng, vẽ hình củ cà rốt đi, nhiều vợ bé như thế, đúng là củ cà rốt đa tình. Tay thật sự rất ngứa ngáy. Nhưng náng chẳng có gan làm việc đó.
Ngắm nhìn khuôn mặt của Dận Chân, khi ngủ vẫn còn hơi chau mày, chắc là cuộc sống của chàng mệt mỏi lắm? Chính người đàn ông này đã để lại bao nhiêu bí ẩn cho hậu thế, cũng khiến hậu thế có những đánh giá tốt xấu không đồng nhất về chàng. Có điều, nàng lại rất khâm phục chàng, giữa bao nhiêu A ca như vậy mà vẫn có thể dấu kín tài lực, đợi đến thắng lợi cuối cùng, đây là điều mà người bình thường không thể làm được? Cho dù không phải là hoàng tử, A ca thì chàng cũng là một người đàn ông vô cùng ưu tú.
Hơn nữa người đàn ông này còn là chồng nàng, đáng tiếc lại phải chia sẽ với một đám phụ nữ khác. Nhan Tử La chống cằm, người đàn ông này, dù là hiện tại hay tương lai nàng đều không có tư cách để độc chiếm. Cuộc sống hiện tại nàng cũng là chiếm dụng cơ thể của người phụ nữ khác mới có được cơ hội ấy. Yêu chàng là một việc rất dễ dàng, nhưng còn muốn quên đi thì sao? Có lẽ phải dùng cả cuộc đời này để quên! Và thuốc đặc trị sẽ là nước mắt, đau lòng, thất vọng và tuyệt vọng.
Lắc lắc đầu, Nhan Tử La lẩm nhẩm tự nói với mình: “Mặc dù chàng là một người đàn ông cực phẩm, nhưng thiếp sẽ không ngu ngốc mà yêu chàng, như thế thì quá ngốc”, không nhận ra chân mày Dận Chân đang khẽ nhướn lên.
Khoảng một khắc trôi qua, Dận Chân tỉnh dậy. Nhan Tử La giúp chàng chỉnh lại y phục, sau đó rót trà, tươi cười dâng cho Dận Chân. Dận Chân đón lấy tách trà, khẽ nhấp một hớp rồi lại đặt vào tay nàng.
“Có món điểm tâm nào không, ta thấy hơi đói rồi”, Dận Chân nói. Nhan Tử La vội bê một dĩa bánh điểm tâm tới. Dận Chân liếc nhìn rồi thoáng chau mày.
“Cái này không ngọt, chàng yên tâm dùng đi.” Dận Chân là một người rất kén ăn, tiểu quỷ Khuynh Thành tính giống hệt cha. Dận Chân cầm một cái lên nếm, “Của nàng làm?”.
“Vâng.” Ngoài ra còn ai có thể làm được món điểm tâm ngon như thế. Nhan Tử La đi hâm nóng sữa, bê lại cho chàng: “Ăn cái này phải uống với sữa mới ngon”. Dận Chân không phản đối cầm sữa uống.
Ăn mấy miếng bánh, Dận Chân đứng dậy xuống khỏi sập gỗ, chỉnh lại y phục, “Ta đến phủ Thập tam, tối sẽ tới dùng cơm”. Nhan Tử La miệng thì đáp “Vâng”, nhưng trong lòng lại băn khoăn, đi đâu cần gì phải “báo cáo” với nàng, nàng có phải người bảo lãnh cho chàng trong thời gian chờ thẩm án đâu.
Đáng tiếc, Dận Chân đã nuốt lời, bởi vì Niên phúc tấn lại cảm thấy không khỏe. Nhan Tử La ngồi trước bàn, nhìn một bàn đầy thức ăn, Bách Hợp đừng đợi bên cạnh không dám lên tiếng. Nhìn một lúc lâu, Nhan Tử La cẩm đũa lên: “Lấy cơm cho ta, đói rồi, ăn thôi. Các ngươi cũng chưa ăn phải không, ngồi xuống cùng ăn, nếu không cũng thật lãng phí”.
“Nô tỳ không dám”, Bách Hợp, Ám Hương cùng đồng thanh nói.
“Có gì mà không dám với không dám, chẳng phải chỉ là bữa ăn cơm thôi sao? Nhiều thế này một mình ta ăn cũng không hết. Mau, mau ngồi xuống đi”, Nhan Tử La cười nói. Bách Hợp, Ám Hương đành ngồi ghé xuống.
“Tay nghề của ta cũng không tệ chứ? Các ngươi đừng tưởng, ta dù thêu không đẹp nhưng nấu ăn thì rất ngon đấy. Có cần ta dạy cho không, khi nào xuất giá, cũng phải bắt tay vào nấu nướng chứ”, Nhan Tử La vừa ăn vừa nói, “Các ngươi biết không, muốn giữ được trái tim người đàn ông thì phải thông qua dạ dày của hắn”. Thấy Bách Hợp nhìn mình, Nhan Tử La cười ngại ngùng, “Đương nhiên rồi, đầu tiên các ngươi phải tìm hiểu cho rõ xem người đàn ông đó thích ăn gì, nếu không cũng sẽ tốn công vô ích”. Giống như nàng vậy.
“Chủ nhân, Tứ gia…”, Ám Hương đang định khuyên nhủ, Nhan Tử La liền cười ngắt lời cô ta, “Những thứ ta làm ta đều thích ăn, còn chàng thích ăn gì cũng không đến lượt ta quan tâm”. Mà cho dù nàng có quan tâm thì đã sao, nhưng không phải việc này rất đúng với ý nàng ư? Chàng không đến càng tốt. “Nếu thấy ngon thì nể mặt ta ăn nhiều hơn một chút”, Nhan Tử La vẫn cười hi hi.
Bách Hợp, Ám Hương, Sơ Ảnh cũng miễn cưỡng ứng phó, không dám nhắc tới Dận Chân. Dùng bữa xong, còn chưa đến canh hai, Nhan Tử La liền lệnh cho đám an hoàn khóa cửa đi ngủ.
Hai ngày sau, những chậu hoa mà Nhan Tử La Đặt nung đã xong và được chuyển tới, Bách Hợp cùng đám a hoàn nhìn thấy những chậu hoa đầy màu sắc thì thích thú vô cùng. Nhan Tử La bèn tặng mỗi người một cái, cầm về bày trong phòng của mình. Sau đó chủ tớ cùng ra vườn ngồi trồng hoa, vì muốn trồng hoa xương rồng, nên bọn họ đã mua sẵn những cây xương rồng về, bây giờ chẳng qua là chuyển cây từ chậu cũ sang chậu mới thôi. Vì những chạu hoa mới chỉ to bằng khoảng chén trà, nên họ chỉ ngắt một nhánh nhỏ trên cây xương rồng lớn để trồng vào. Đợi làm xong hết rồi, Nhan Tử La, Bách Hợp và những người khác đều mang vào trong nhà, hoặc bày trước bệ cửa sổ hoặc bày trên bàn, hoặc trên bàn trà, chẳng mấy chốc căn phòng đã trở nên sống động tươi mới hơn rất nhiều. Nhan Tử La vô cùng hài lòng.
Chủ tớ bọn họ đang nghĩ ngơi, liền thấy mấy vị phu nhân tới gọi cửa, nói là mang hoa đến. Nhan Tử La bèn hỏi Bách Hợp, Bách Hợp cũng không biết, nàng liền lệnh cho bọn họ mang vào. Mấy phu nhân đó lúc ấy mới nói là của Dận Chân mua, họ chẳng qua là chỉ phụng mệnh đưa đến mà thôi.
Nhan Tử La nhìn nhìn những chậu hoa được bày dọc hành lang, giờ thì có việc để làm rồi, từ ngày mai mỗi sáng thức dậy nàng có thể trở thành người làm vườn. Lệnh cho Bách Hợp mang tiền ra thưởng. Nhan Tử La nhìn đóng hoa mà phát sầu, trong đóng hoa này nàng chỉ biết có mẫu đơn, hoa lan và hoa cúc, còn lại đều là những loài hoa lạ nàng không biết.
“Chủ nhân, vừa rồi nô tỳ mới hỏi, nói là chỉ tặng cho phòng chúng ta thôi”, Bách Hợp thì thầm nói, bộ dáng rất vui vẻ.
“Ừ, thế à?”, Nhan Tử La bình thản đáp, có gì đáng vui đâu. Làm thế chẳng phải tạo thêm kẻ thù cho nàng sao? Còn chê nàng chết chưa đủ nhanh hay thế nào đây? “Bách Hợp, mang hai chậu Mẫu Đơn sang tặng cho Phúc tấn, hoa lan tặng cho Niên phúc tấn. Phần còn lại, chọn những chậu đẹp nhất, có ngụ ý hay nhất tặng cho mỗi vị chủ nhân hai chậu, nếu như đủ hoa.”
“Nhưng chủ nhân, đây là Tứ gia tặng cho người mà?” Bách Hợp có vẽ không vui.
“Tặng ta, tặng ta một cục phiền phức lớn ấy. Các người mau đi đi, cứ nói là ta cảm thấy không khỏe, nếu không đã đích thân mang sang tặng cho họ rồi” Nhan Tử La đúng là có chút đau đầu, phiền phức này thật sự khó giải quyết.
“Vâng. Nô tỳ sẽ đi ngay” Bách Hợp gọi mấy người hầu nhỏ, cùng Ám Hương, Sơ Ảnh chia nhau ra lần lượt tới từng nhà tặng hoa. Nhan Tử La bèn vào phòng nghỉ ngơi. Giờ nàng đã học được rồi, học được cách nhẫn nhịn và nịnh bợ, thật chẳng giống nàng chút nào, nhưng đây là cách duy nhất để nàng có thể sống ở đây một cách an toàn, yên tĩnh.
Nàng không phải Niên Băng Ngọc, không có dung mạo xinh đẹp để lờ đi đám phụ nữ kia không thèm quan tâm. Quan trọng nhất là, nàng không muốn người ta “tính sổ” nàng.
Thấy Bách Hợp đi đi về về mấy lần mới đem tặng xong chỗ hoa cần tặng, ngoài hành lang chỉ còn lại vài chậu, Nhan Tử La lúc đó mới lệnh cho họ mang vào nhà, để chúng không bị chết vì xương lạnh.
Mãi mới xong việc, bọn họ lại quét dọn một hồi, mới gọi là sạch sẽ.