Nhan Tử La luôn cúi đầu, cho đến khi a hoàn dừng lại, nàng nhún nhún người, cố gắng nói dịu dàng hết mức: “Nương nương cát tường!”.
“Đứng dậy đi! Ngồi xuống đây một lát, Vạn tuế gia vừa rồi cho người tới tuyên chỉ, thoái triều rồi muốn đến đây dùng bữa sáng.” Giọng Đức phi có sự uy nghiêm bẩm sinh.
“Vâng”, Nhan Tử La đáp ngắn gọn, nhất thời không biết nói gì.
“Trân Châu, Bảo bối đã dậy chưa?” Đức phi hỏi cung nữ đứng cạnh, sau đó nói với Nhan Tử La: “Hôm qua nghe nói ngươi sẽ vào cung, con bé vui tới mức nửa đêm mới chịu ngủ”. Giọng nói có ý cười.
Đang nói chuyện, thì từ trong gian phòng phía Tây có một cái bóng màu hồng lao ra gọi: “Ngạch nương”, xém chút nữa thì đẩy đổ cả cái ghế Nhan Tử La đang ngồi, sau đó nhanh nhẹn leo lên đùi Nhan Tử La, ôm lấy mặt nàng thơm trái thơm phải một hồi, “Ngạch nương, Bảo bối rất nhớ người! Ngạch nương, hôm nay người sẽ không đi phải không?”. Vẫn thật là nhiệt tình, nhưng cũng phải biết phân biệt hoàn cảnh chứ. Nhan Tử La mặc dù muốn véo tai con bé ném nó ra ngoài cửa, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy thương yêu của Đức phi, nàng lại không có gan làm vậy. Hừ hừ, tiểu quỷ mà nàng sinh ra còn tôn quý hơn nàng.
“Ngạch nương đến rồi là không cần bà nữa hả?”, Đức phi cười nói. Tiểu quỷ trẻo xuống khỏi đầu gối Nhan Tử La, rồi lại trèo lên sắp, “Bà vẫn thương Bảo bối nhất, Bảo bối cũng yêu bà nhất”, không quên tặng thêm hai cái hôn.
“Tiểu nha đầu này mồm miệng dẻo quẹo”, Đức phi bẹo bẹo mũi tiểu quỷ nói. Nhan Tử La chỉ biết ngồi bên nhìn không dám xen lời vào.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng truyền ma mị của thái giám “Hoàng thượng giá đáo!”. Đức phi vội đứng dậy, nắm tay Khuynh Thành, Nhan Tử La cũng cung kính đứng bên cạnh.
“Hoàng thượng cát tường!” Cung nữ, thái giám trong phòng đều quỳ xuống.
“Đứng dậy cả đi!” Khang Hy sải bước tới bên sập ngồi xuống, lúc đi ngang qua người Nhan Tử La thì hơi hơi nghiêng đầu, “Bảo bối Khuynh Thành, hôm nay sao lại ngoan ngoãn thế này!”.
“Bởi vì a ma và ngạch nương đều đến ạ!” Tiểu quỷ buông tay Đức phi ra, trèo lên lòng Hoàng gia gia. Nghênh ngang quá nhỉ, xem ra con bé sống ở đây rất tốt, Nhan Tử La khẽ nhếch nhếch khóe miệng.
“Dùng cơm, trẫm hơi đói rồi”, Khang Hy nói rồi xoa xoa đầu Khuynh Thành, “Bảo bối đói chưa?”.
“Đói, đói lắm ạ!” Khuynh Thành để mặc Hoàng đế gia gia bế nó tới bên bàn. Đám cung nữ bày các món điểm tâm tinh tế và màu sắc lên, Nhan Tử La nhìn mà dạ dày muốn biểu tình, đói, nàng cũng đói. Nhưng với thân phận của nàng liệu có phải đợi cả nhà họ ăn xong rồi mới được ăn? Nhan Tử La buồn bã nghĩ.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Ngồi cả đi!”, Khang Hy ra lệnh. Nhan Tử La loạng choạng ngồi xuống, Dận Chân thuận thế ngồi ngay xuống bên cạnh. Nhan Tử La không dám ăn, chỉ gắp mấy món rau dưa gần mình nhất, vốn rất là đói, nhưng ăn với áp lực lớn thế này thì không thể nuốt được cơm. Dận Chân không nói gì, ung dung húp cháo, Đức Phi thỉnh thoảng lại gắp thức ăn chăm sóc cho Khang Hy.
Lẳng lặng ăn xong bữa sáng, tim Nhan Tử La lại muốn nhảy vọt lên, tiếp theo sẽ là…
“Hoàng gia gia, con đi tìm Mẫn cô cô và Quân cô cô đây.” Tiểu quỷ Khuynh Thành ăn no rồi chuẩn bị ra ngoài tìm cách tiêu hao năng lượng sấp sấp ngửa ngửa chạy ra khỏi cửa. Đức phi vội vàng lệnh cho vài tiểu thái giám theo sát phía sau.
“Nha đầu này và Quân Chỉ sắp thành một đám bạo chúa trong cung rồi”, Khang Hy nhấp một ngụm trà nói.
“Bạo chúa trong cung là cách mắng yêu của Hoàng thượng thôi mà?” Đức phi khẽ cười đỡ lời, “Có điều con bé cũng rất hoạt bát nghịch ngợm, ta thấy một ngày không gặp con bé thì như thiếu thứ gì đó vậy”.
Xì, con nhóc ấy mà cũng có người vừa ý đến thế? Xem ra thế đạo đúng là ngược cả rồi. Nàng thích một bé gái nhỏ nhẹ dịu dàng, đáng tiếc lại sinh ra một con khỉ con.
“Ngạch nương của con bé cũng rất hoạt bát.” Khang Hy nhìn Nhan Tử La, “Có điều, hôm nay lại rất yên tĩnh”.
“Nô tỳ không dám!”, Nhan Tử La lập tức đáp. Nói rằng hoạt bát? Thế này phải nói từ đâu đây? Khang Hy gia có phải là ý trong ý không vậy?
“Biết không dám là tốt!”, Khang Hy cười nói. Xem ra, lão Tứ dạy bảo cũng không tồi. “Các ngươi ngồi nói chuyện đi, trẫm còn phải gặp vài người”. Hoàng đế lại một lần nữa khi đi ngang qua Nhan Tử La, nói: “Bữa trưa nay trẫm muốn nếm thử Nhân sinh bách vị”.
“Nô tỳ tuân chỉ.” Nhan Tử La cúi người hành lễ. Xì, thì ra triệu nàng vào cung để làm đầu bếp, nói sớm có phải hay không, khiến nàng sợ tới mức mồ hôi đầm đìa.
“Được rồi được rồi, ngồi đi. Hoàng thượng nói ngươi hoạt bát, sao ngươi lại thêm vài phần cẩn trọng thế?” Đức phi nhìn Dận Chân, “Lão Tứ, có phải đã nói gì với thê tử rồi không?”.
Nói gì đã tốt, quan trọng là chẳng nói gì cả, khiến nàng căng thẳng từ hôm qua, Nhan Tử La ngầm lườm Dận Chân mấy lần.
“Không ạ, chỉ nói là phải vào cung gặp Mẫu phi”, Dận Chân nhìn nàng một cái rồi nói. Nàng ta run gì mà run? Thái độ thân thiện như thế của Hoàng a ma và Mẫu phi rất hiếm thấy, nàng ta không cảm thấy vinh hạnh mà còn ở đó run rẩy mãi làm gì?
“Lần đầu vào cung khó tránh, sau này năng ra vào vài lần sẽ quen thôi.” Đức phi thay đổi ấn tượng về người con dâu này, mặc dù không thật xinh đẹp, nhưng có vẻ rất hiểu biết, không giống Niên phúc tấn của lão Tứ, như hồ ly vậy. Vì thế mà bà còn cười với Nhan Tử La. Nhan Tử La đâu biết suy nghĩ trong đầu của lão thái thái này, bà vừa cười nàng liền thêm căng thẳng. Kì lạ, vị nương nương này sao không giáo huấn nàng, nàng đi lại gần gũi với My Liễm Diễm thế cơ mà?
“Hôm nay nô tỳ được gặp Hoàng thượng và nương nương đã là may mắn vạn phần, không dám cầu gì thêm”, Nhan Tử La đứng lên nói. Thân phận vợ bé nhỏ xíu như nàng chắc không có tư cách thường xuyên ra vào cung chơi đâu nhỉ? Nếu không năm hết Tết đến, cảnh tượng hoành tráng rất giống với những kì nghỉ hoàng kim, đàn bà con nít trong Tử Cấm Thành này xếp hàng lại có khi xếp ra tận ngoài Ngọ Môn.
Đức phi chỉ cười không nói, Nhan Tử La cũng không dám tùy tiện nhìn ngó lung tung, đột nhiên nhớ ra, không phải bảo nàng vào cung làm đầu bếp sao? Làm mấy món đó cũng cần chuẩn bị một chút, vì vậy liền bẩm với Đức phi. Đức phi cho người đưa nàng đến căn bếp ở cung Vĩnh Hòa. Bếp tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ, Nhan Tử La xắn tay áo lên bắt đầu chuẩn bị.
Đến trưa, Nhan Tử La hài lòng nhìn những món ăn do chính tay mình làm, thả tay áo xuống ngồi đợi Khang Hy lão gia kêu đói. Đợi cho tới tận khi nàng sắp ngủ đến nơi, Bình An mới vội vàng đi vào: “Mau, mau, truyền dùng bữa rồi”. Đám cung nữ thuần thục bê từng món đúng trình tự ra ngoài. Nhan Tử La dụi dụi mắt, đi theo sau.
Vừa vào phòng, Khang Hy gia vẫn còn ngồi nhàn tản uống trà, thật là, vị hoàng thượng này đến đâu cũng uống trà, một ngày không biết đi vệ sinh bao nhiêu lần nhỉ?
“Đây là Nhân sinh bách vị?”, Khang Hy nhìn rồi hỏi.
“Nô tỳ chỉ buột miệng đặt tên, không ngờ Khuynh Thành lại ghi nhớ”, Nhan Tử La vội vàng đáp lời. Xin đừng nhầm tưởng nàng đặc biệt có học vấn, nàng định cả đời này giả ngốc cơ.
“Nghe nói còn cả cái gì mà Trần châu ngoại tử cẩm, Hồng hạ mãn thiên, Băng thượng hỏa diêm?” Khang Hy cười nhìn nàng.
“Cũng chỉ là buột miệng thôi ạ, thưa Hoàng thượng”, Nhan Tử La cúi đầu đáp. Không phải đã làm cả rồi sao, cứ thế mà ăn là được, sao lại hỏi nhiều như vậy. Len lén liếc mắt nhìn Dận Chân, cốc trà còn đang đặt bên miệng, có điều Nhan Tử La thấy khóe miệng chàng hơi cong lên thì phải. Chắc cười nàng nhàn rỗi không có việc gì làm nên đặt tên lung tung giờ bị báo ứng.
“Được rồi, ngồi cả đi. Nếm thử mấy món ăn mà lão Thập tam nhớ nhung suốt xem sao”, Khang Hy động đũa. Nhan Tử La ngồi cạnh Dận Chân, ăn mà thật mệt mỏi, mãi mới ăn xong bữa. Nhan Tử La thầm cầu nguyện cho nhanh lên một chút, nàng thà phải đối mặt với Dận Chân, cũng không muốn buồn bực thế này. Hai vị lão đại ngồi trước mặt không nói gì, xung quanh đứng hầu ít nhất là mười hai nô tài, mặc dù đều cúi đầu đứng đó, nhưng cứ như những cái cột vậy, áp lực thật quá lớn.
“Ngươi”, Khang Hy nhìn Nhan Tử La nói, đầu gối nàng giật nảy theo phản xạ, Nhan Tử La đứng bật dậy, “Có nô tỳ!”.
“Để lão Tứ đưa ngươi đi thăm thú xung quanh, lần này không cần phải nói dối nữa. Ai hỏi thì nói là trắc phúc tấn của lão Tứ”, Khang Hy hào sảng nói.
“Vâng, nô tỳ tuân chỉ.” Nhan Tử La nghĩ nghĩ, nói vậy chắc không sai gì chứ.
“Còn không mau tạ ơn?”, Dận Chân nhìn nàng giục. Thấy nàng ngơ ngác, Đức phi không nhịn được cười, “Xem ngươi kìa! Còn chưa hiểu ra phải không? Vạn tuế gia cho ngươi thân phận, sau này có thể thường xuyên ra vào cung thỉnh an rồi”.
“Tạ ơn ân điển của Hoàng thượng”, Nhan Tử La quỳ nói. Đây đúng là tin vui từ nhà hộ sinh – “Sinh[1] rồi”? Nàng cũng chẳng làm gì mà, lẽ nào vì món ăn do nàng nấu đặc biệt hợp khẩu vị của Khang Hy? Vậy ý của câu “thường xuyên tới thỉnh an” có phải là muốn nói nàng nên thường xuyên vào làm đầu bếp không? Lén nhìn Khang Hy, “ông già” này gian quá, tùy tiện cho người ta một danh phận để biến nàng thành trâu thành ngựa một cách hợp pháp? Thật là… miệt thị!
[1] Từ “Sinh” trong “Sinh con” có cùng âm đọc với từ “Thăng” trong “Thăng chức”. Bởi vậy khi đọc âm này lên, người ta có thể hiểu theo hai nghĩa.
“Được rồi, hai ngươi cũng đi đi, Hoàng thượng muốn nghỉ trưa”, Đức phi nói, rồi ra lệnh cho cung nữ trải giường đệm.
Đi theo Dận Chân ra khỏi cung Vĩnh Hòa, Nhan Tử La thở dài thườn thượt, xem ra nàng sẽ phải thường xuyên đến đây, thời gian dài nhất định sẽ buồn chán sau đó sinh ra những bệnh lặt vặt, môi trường không hợp mà. Nhan Tử La không để ý phía trước có người đang từ từ thả bước, nàng cứ tự nhiên như thế đi lên trước cả Dận Chân.
Dận Chân cũng không gọi, cứ chầm chậm đi theo nàng rẽ năm bảy lối. Nhan Tử La đi theo con đường có bóng râm, lòng vẫn còn đang nghĩ: Giữa trưa trời nắng chang chang thế này bảo bọn họ ra ngoài đi dạo, ai có tâm trạng đó chứ? Xem xem, hoa bên đường cũng ngủ gật cả rồi, còn có gì đáng để coi đâu, bên cạnh còn có một người mặt lạnh, người nào có hứng đi dạo thì không phải thần tiên cũng là người chết. Nhưng, người đâu rồi? Phía trước sao không có? Lẽ nào nàng đi lạc? Nhan Tử La vội vàng đứng lại, quay đầu nhìn nhìn, Dận Chân đang hai tay chắp sau lưng nhàn tản bước. Nàng cúi đầu nghiêng người chạy về phía sau Dận Chân. Vị đại gia này không nổi giận? Mới mẻ đây.
“Hoàng a ma đích thân sắc phong ngôi vị trắc phúc tấn là chuyện xưa nay chưa từng có, nàng là người đầu tiên”, giọng Dận Chân nghe vẫn rất đều đều.
“Ồ.” Nhan Tử La cúi đầu, chuyện gì mà chẳng đến lúc phá lệ.
“Ồ? Chỉ một chữ ồ? Nàng không cảm thấy là nên vinh hạnh hay sao?”, Dận Chân hỏi.