Buổi sáng cuối tuần, thật không thích hợp để tra hỏi.
Phương Thiếu Tắc buộc lại tạp dề ngồi trên sô pha, Ngô Địch liền kéo ghế ngồi ở đối diện hắn, Ngô Song đứng ở một bên như muốn nói cái gì, vừa muốn mở miệng đột nhiên Ngô Địch vươn tay lên ngăn lại.
“Chị, im lặng!”
Ngô Song hết cách, chỉ có thể hậm hực lui qua một bên, chờ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bên này, Ngô Địch đang cùng Phương Thiếu Tắc giằng co, một đôi mắt đen hung hăng trừng mắt với Phương Thiếu Tắc, không khách khí hỏi:
“Anh, tên?”
“Phương Thiếu Tắc.”
“Tuổi?”
“Hai mươi ba.” Phương Thiếu Tắc thành thật trả lời.
“Cái gì, anh mới hai mươi ba?!” Ngô Địch kêu lên.
Ngô Song lại muốn nói chuyện.
"Không được nói chuyện!” Ngô Địch trừng mắt nhìn chị một cái, quay đầu lại tiếp tục tra hỏi: “Anh cùng chị của tôi, là quan hệ gì?”
Phương Thiếu Tắc nhún vai: "Quan hệ như cậu thấy.”
“Bạn bè khác giới, hay là bạn tình?”
ŧıểυ tử này, thật đúng là trực tiếp quá.
Phương Thiếu Tắc dở khóc dở cười: "Em trai à, cậu mới có bao nhiêu tuổi đầu, nói chuyện trực tiếp như vậy, cẩn thận chị cậu đánh bây giờ.”
“Anh nghĩ mình lớn hơn tôi mấy tuổi?!” Ngô Địch nổi giận, “Nói mau, rốt cuộc anh và chị tôi là quan hệ gì? Không nói thì đừng trách sao tôi không khách khí!”
Thật đúng là chị em, tính tình hung hãn cũng giống nhau! Phương Thiếu Tắc bất đắc dĩ: “Ôi, cậu nói không đúng trọng điểm rồi, tôi là bạn trai của chị cậu, tương lai là anh rể của cậu.”
“Ai thừa nhận anh là anh rể của tôi?” bỗng nhiên Ngô Địch đứng lên, năm nay cậu ấy vừa hơn hai mươi tuổi, nhỏ hơn Phương Thiếu Tắc ba tuổi. Tuy rằng gương mặt có chút trẻ con, nhưng vóc dáng so với Phương Thiếu Tắc cũng tương đương, quan trọng là trên người cậu ấy có khí thế giống Ngô Song như đúc, thậm chí còn có vẻ ngang bướng hơn, ngôn từ cử chỉ đều tràn ngập địch ý.
“Cậu không thừa nhận cũng không sao, tôi cùng chị gái cậu ở bên nhau, không phải ở cùng cậu, chị cậu thừa nhận thì được rồi, đúng không Song Song?” Phương Thiếu Tắc đem vấn đề đẩy về phía Ngô Song.
“Chị, không phải chị thật sự ở bên tên ŧıểυ tử này chứ?” Ngô Địch đi theo hỏi.
Ngô Song xoay đầu qua chỗ khác, làm bộ như không nghe được.
"Tên ŧıểυ tử nhà cậu, sao có thể nói chuyện với tôi như thế, tôi là anh rể tương lai của cậu. So với cậu tôi còn lớn hơn vài tuổi đó!” Phương Thiếu Tắc nóng nảy.
"Lớn hơn tôi vài tuổi thì đã sao, cũng chỉ là tuổi trẻ ham chơi, nếu anh như vậy, làm sao chăm sóc cho chị ấy được? Cũng đừng để cho chị của tôi ngược lại phải chăm sóc cho anh, chị ấy có em trai là tôi chăm sóc cũng đủ rồi, anh đừng nên hy vọng.”
Ha ha, ŧıểυ tử này, cách nói chuyện cũng giống Ngô Song, Phương Thiếu Tắc giằng co với Ngô Địch: “Chính cậu còn không tự lo được cho bản thân, muốn cậu chăm sóc cho cô ấy, đừng đùa nữa! Tôi đối với chị cậu rất tốt, nói gì nghe nấy, đúng không Song Song?”
"Chị, chị nói gì đi!” Ngô Địch thúc giục.
“Song Song!”
“Chị!”
..........
“Hai người các cậu, im miệng hết cho tôi!” Ngô Song không thể nhịn được nữa, đi tới nhìn Phương Thiếu Tắc nói, “Tôi muốn nói chuyện riêng với Ngô Địch, hay là cậu đi về trước đi?”
“Nói chuyện gì, có mặt tôi cũng có thể nói mà, tôi sẽ không làm phiền đâu.” Phương Thiếu Tắc không cam lòng.
“Không phải mới vừa rồi anh còn nói, chị tôi nói gì anh cũng nghe sao?” Ngô Địch ở bên cạnh châm chọc.
Phương Thiếu Tắc: “Này, tên ŧıểυ tử thúi!”
Ngô Địch: “Ai là ŧıểυ tử thúi?”
“Im miệng, câm miệng hết cho tôi!” đầu Ngô Song muốn nổ tung, nhìn Ngô Địch rồi chỉ vào bàn ăn, nói: “Em ngồi bên kia đi!”
"Nhưng mà chị……”
“Qua ngồi đi!”
“Hừ!” Ngô Địch trừng mắt nhìn Phương Thiếu Tắc, tức giận ngồi xuống một bên.
Ngô Song xoay người, nhìn về phía Phương Thiếu Tắc: “Nó còn nhỏ, nên không nghe lời, chẳng lẽ cậu cũng giống nó? Nghe tôi, cậu đi về trước, còn lại giao cho tôi, tôi sẽ giải thích rõ ràng với nó.”
“Được, tôi nghe em, tôi đi về trước.” Tuy rằng không cam lòng, nhưng Ngô Song đã nói như vậy, Phương Thiếu Tắc cũng hết cách, chỉ có thể rời đi. Trước khi đi còn không yên tâm, lần nữa xoay lại dặn dò Ngô Song, “"Em cũng đừng để nó phá hoại mối quan hệ của chúng ta đó!”
“Biết rồi, biết rồi.” Ngô Song thật vất vả mới đuổi được một “Tổ tông” đi, quay đầu lại nhìn về phía một ŧıểυ “Tổ tông” khác, thấy Ngô Địch đang ngồi ở trước bàn ăn, vẻ mặt khinh thường còn mang chút hờn dỗi.
Ngô Song thở dài, đi qua đó, nhẫn nại hỏi: “Sao bỗng nhiên em trở về, cũng không báo trước một tiếng.”
“Nếu em báo trước, còn có thể bắt gian tại giường sao?”
“……” Ngô Song khóc không ra nước mắt, “Bọn chị là yêu đương bình thường, không đến nỗi như em tưởng vậy.”
“Chị còn giảo biện, vừa rồi quần áo chị cũng chưa mặc!”
Ngô Song không biết nói thế nào.
Ngô Địch tiếp tục nói: “Chị, ŧıểυ tử kia có cái gì tốt, tính tình long bong, thái độ ngạo mạn, vừa nhìn đã biết không phải dạng người đứng đắn!”
Ngô Song muốn phản bác, lại cảm thấy thật bất lực. Ánh mắt cô lần đầu tiên nhìn Phương Thiếu Tắc cũng giống như hiện tại Ngô Địch đánh giá, quả là rất giống tên hoa hoa công tử!
“Chị, có phải chị bị hắn đánh trúng đầu không? Chị không bị bệnh chứ?” Ngô Địch chồm qua sờ trán Ngô Song.
“Em bỏ tay ra!” Ngô Song sắp bị ép đến điên rồi, “Chị không bệnh, cũng không bị đánh trúng đầu, chị biết mình đang làm gì.”
“Chị đang làm gì?” Ngô Địch trừng lớn mắt nhìn thẳng vào Ngô Song.
Ngô Song hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Chị thích cậu ấy.”
“Chị thích cái gì ở anh ta?” vẻ mặt Ngô Địch không thể tưởng tượng được nhìn cô.
“Thứ nhất, cậu ấy và em cũng không giống nhau, tốt với mọi người, có trách nhiệm, biết quan tâm người khác, đối xử với chị cũng rất tốt.”
“Không nhìn ra được.” Ngô Địch trợn mắt.
“Thứ hai, cậu ấy đối với chị là nghiêm túc, cũng không phải chỉ chơi qua đường mà thôi.”
“Lại không nhìn ra được.”
“Thứ ba, chị cũng thích cậu ấy.”
“Chị, chị điên rồi!” Ngô Địch có chút kích động, “ŧıểυ tử kia so với chị nhỏ hơn bảy tuổi, đến khi chị bốn mươi tuổi, anh ta chỉ mới ba mươi ba, chờ khi chị năm mươi tuổi, thì anh ta mới bốn mươi ba, thời điểm chị mãn kinh, anh ta có thể lừa gái 18 tuổi còn được!”
Ngô Song hết chỗ nói, giơ hai tay lên đầu hàng: “Được, chị đã không còn sức để cùng em tranh luận về đề tài này, chị còn chưa có ăn sáng đâu.”
Cô nói như vậy, là thật sự đang rất đói bụng. Ngày hôm qua cơm chiều còn chưa ăn, lại trải qua một đêm vận động kịch liệt, một giọt nước đến bây giờ còn chưa uống được.
“Ăn cái gì mà ăn, chúng ta còn chưa nói xong đâu……” Ngô Địch còn muốn tiếp tục, bỗng nhiên nhìn đến bàn đồ ăn sáng của Ngô Song, nhịn không được tò mò hỏi, “Đây là cái gì?”
“Trứng bao cơm đó, là Phương Thiếu Tắc làm, muốn ăn thử một chút không?” Ngô Song hỏi.
“Vì sao anh ta lại phiền phức như vậy, để cơm ở trong rồi bao trứng ở bên ngoài chứ, làm thành cơm chiên trứng không phải cũng giống nhau sao?” Bạn học Ngô Địch tò mò đặt câu hỏi.
“Bởi vì ăn như vậy sẽ ngon hơn.” Ngô Song trả lời.
“Không thể nào!”
“Thật mà, không tin em ăn thử một miếng.” Ngô Song múc một muỗng đưa tới trước mặt em trai.
Ngô Địch ngoảnh mặt qua một bên: “Em không thèm ăn đồ tên kia làm đâu!”
“Em không ăn, chị ăn.” Ngô Song mặc kệ cậu ta, ở trước mặt Ngô Địch ăn từng miếng trứng bao cơm. Mùi hương toả ra bốn phía, khiến người ta không thể không chảy nước miếng.
Bỗng nhiên, cái muỗng trong tay Ngô Song bị lấy đi.
Ngô Địch nói như rất nghiêm túc: “Để em nếm thử xem, trứng bao cơm này với cơm chiên trứng có điểm gì khác nhau.”
Nói xong, liền múc một muỗng trứng bao cơm bỏ vào trong miệng.
Trong nháy mắt, ánh mắt tò mò của bạn học Ngô Địch bỗng sáng rực lên, biểu tình khiếp sợ ước chừng duy trì khoảng mười giây đồng hồ.
Ngô Địch: “Chị, chị nói món trứng bao cơm này ai làm?”
“Phương Thiếu Tắc?”
“Là anh ta? Chị nói thật?”
“Chị nói thật, trừ món này cậu ấy còn có thể làm bánh kem, cánh gà nướng, bánh pudding, thịt ba chỉ nướng……”
“Chị!” Ngô Địch cắt ngang lời nói của cô, “Em cảm thấy chị nên gọi anh ta trở về đi.”