“Chị là mặt trời của tôi ŧıểυ Song Song, sao tôi lại yêu chị nhiều như vậy……”
Nghe Phương Thiếu Tắc hát những lời không đàng hoàng, Ngô Song cảm thấy mình sắp điên lên rồi, cô đóng cửa lại tiến lên chất vấn: “Phương Thiếu Tắc, cậu làm gì vậy?”
“Làm cánh gà nướng đó!” Phương Thiếu Tắc gắp cánh gà đưa tới trước mặt Ngô Song, “Đây, nếm thử hương vị đi, tình yêu của tôi.”
Khoé miệng Ngô Song run rẩy, nhưng mà đáng chết là mùi hương của cánh gà lại cố tình rất thơm, thật là tức chết đi được, cô nghiêm mặt: “Tôi không muốn ăn.”
“Nhưng mà rất thơm, không tin chị ngửi thử xem.” Phương Thiếu Tắc đem cánh gà đưa qua.
“Lấy ra.” trong lòng Ngô Song rít gào: Tôi đương nhiên ngửi được, cậu cho rằng khứu giác lão nương không nhạy à!
“Chị ngửi một chút xem!” Phương Thiếu Tắc không nghe lời.
“Đã nói không cần mà!” Rốt cuộc, Ngô Song bị chọc giận, oán hận vung tay lên. Cánh gà rớt trên mặt đất, hai người đều đứng đó ngây ngốc nhìn.
Phương Thiếu Tắc sửng sốt một lát, trên mặt lộ ra vẻ mất mát, yên lặng ngồi xổm xuống nhặt cánh gà lên, trong miệng lẩm bẩm: “Không ăn thì thôi, làm gì ném vậy chứ, lãng phí lương thực……” Nói xong, thế nhưng đem cánh gà rơi trên mặt đất đưa lên miệng.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngô Song vội vàng buông tay ra, lúng túng nói: “Rớt trên mặt đất rồi…… Dơ…… Đừng ăn……”
Khi nói chuyện, tay đã bị Phương Thiếu Tắc bắt lấy ngược lại, kéo đến trước mặt, khoảnh khắc thất vọng trong ánh mắt kia liền biến thành vẻ dụ hoặc mười phần, môi mỏng khẽ mở, dán bên tai cô thấp giọng nói: “Vậy tôi ăn chị được không?”
Oành......
Ngô Song cảm thấy ngực mình như muốn nổ tung, mặt đỏ lên, hung hăng đẩy Phương Thiếu Tắc ra.
Phương Thiếu Tắc ngã ngồi trên mặt đất, chạm đến miệng vết thương không nói, còn chạm vào một lọ nước tương, đổ thẳng lên đầu.
Ngô Song lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý.”
“Rõ ràng là chị cố ý.” Phương Thiếu Tắc khóc không ra nước mắt.
“Đứng lên đi, mau đi tắm rửa, nơi này để tôi dọn dẹp cho.” Ngô Song vạn phần xin lỗi.
“Tẩy như thế nào?” Phương Thiếu Tắc chỉ chỉ cánh tay bị thương của mình hỏi.
Ngô Song ngây ngẩn cả người: “Vậy cậu…… Liền……”
“Chị tẩy cho tôi đi!” đôi mắt người nào đó sáng lấp lánh.
“Cậu nằm mơ!"
“Mình tôi chắc không giặt sạch, dù sao chỉ là bình nước tương, cũng không phải axít.” Phương Thiếu Tắc nói, chính mình đứng lên muốn đi đến sô pha.
Ngô Song giữ tay hắn lại, hỏi:
“Cậu làm gì?”
Ngô Song nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Được! Tôi-tẩy!”
.........
“Chị là mặt trời của ŧıểυ nước tương tôi, sao tôi lại yêu chị nhiều như vậy..……”
Người nào đó tự biên tự hát "ŧıểυ nước tương", Ngô Song nghe mà muốn giết người, không khỏi tăng thêm lực đa͙σ trong tay.
“Đau đau đau!” Phương Thiếu Tắc hô to, “Chị gội nhẹ thôi, tóc tôi đều bị chị rút hết!”
“Rút hết là tốt nhất, đưa cậu đi làm hòa thượng rất thích hợp.” Ngô Song liều mạng xoa một đầu đầy nước tương của hắn.
“Cứu mạng a, tôi làm hòa thượng thì chị phải làm sao? Ai cưới chị nữa?”
“Câm miệng!” Ngô Song hướng trên đầu hắn hung hăng gõ xuống.
“Ai, chị còn như vậy tôi sẽ phản kích đó!” Phương Thiếu Tắc một tay đầy bọt hướng đến mặt Ngô Song xoa lên.
“Cùng tôi đấu, xác định cậu thua chắc rồi!” Ngô Song giận dữ xoa bọt trên mặt, thuận tay liền xoa lại mặt Phương Thiếu Tắc.
“Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!”
“Tới đây!”
.......
Cứ như vậy, hai người ngươi ném ta một chút, ta tạt ngươi một phen, ở nhà chơi trò bọt biển đại chiến. Đến khi điện thoại Ngô Song vang lên, mới khiến hai người ngừng tay.
“A lô, ŧıểυ Song, muội tan làm rồi sao?” Điện thoại là Tần Nghị gọi tới.
“Vâng, về nhà rồi.” Ngô Song trả lời.
“Vậy tối hôm nay có bận không?”
“Không bận.” Ngô Song mới vừa trả lời, Phương Thiếu Tắc liền đem bọt biển tới xoa lên mặt cô.
“Cậu!” Ngô Song hung hăng trừng hắn.
Phương Thiếu Tắc lại ở một bên cười lớn.
“A, sao chỗ muội có giọng đàn ông vậy?” Tần Nghị hỏi.
Ngô Song chạy nhanh che miệng Phương Thiếu Tắc lại, vội vã giải thích: “Không, ở đâu mà có giọng đàn ông, muội đang xem TV.”
“À, thì ra là vậy.” Tần Nghị rất dễ bị lừa gạt, nói, “Nếu như vậy, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, chúc mừng Tần đa͙σ Đường tuyển được nhiều tân sinh. Nhớ gọi thêm Phương sư đệ, còn có các đồng nghiệp tổ của muội, huynh thật sự phải cám ơn bọn họ cho tốt.”
“Tôi muốn ăn thịt nướng!” Phương Thiếu Tắc mồm miệng không rõ mà trả lời, bị Ngô Song hung hăng đá một chân, đau đến nước mắt cũng ứa ra.
Tần Nghị buồn bực: “ŧıểυ Song, muội thật sự đang xem TV sao?”
"Vâng, muội đang xem TV.”
“A, giọng của người trong TV này nghe quá quen tai, có điểm giống……”
“Vương Bảo Cường, là Vương Bảo Cường diễn.”
“Kỳ quái, Vương Bảo Cường không phải giọng nói này đâu……” Tần Nghị lầm bầm lầu bầu.
"Cứ như vậy đi, lát nữa gặp, muội cúp máy trước.” Ngô Song nói xong, vội vã cúp điện thoại, sợ lộ chuyện.
“Tôi có nơi nào giống Vương Bảo Cường? Vương Bảo Cường có soái giống như tôi sao?” Phương Thiếu Tắc xoa đầu gối bị đá đau, vẻ mặt không phục.
“Soái soái soái, khắp thiên hạ cậu là soái nhất.”
“Vậy chị ái mộ tôi sao?” Người nào đó vẻ mặt tự mình say mê.
Ngô Song lại một chân đạp qua đây.
.........
Tần đa͙σ Đường mấy ngày nay khách đến đầy nhà, không còn phải lo lắng kinh doanh không nổi nữa. Mặt mày Tần Nghị hồng hào, tâm tình tốt lên hẳn, nhất định phải mời Ngô Song bọn họ ăn bữa cơm, tỏ vẻ tự đáy lòng cảm tạ với mọi người đã giúp đỡ.
Có ăn không trả tiền đương nhiên tất cả mọi người không từ chối, Ngô Song cùng Phương Thiếu Tắc xem như là người đến cuối cùng, khiến cho mọi người bất mãn.
“Sao hai người đến trễ như vậy, phạt rượu ba ly!”
“Không đúng a, sao các người lại cùng nhau tới?”
Phương Thiếu Tắc không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: “Chúng ta ở cùng nhau đương nhiên cùng nhau tới.”
Trong nháy mắt liền an tĩnh.
Sắc mặt Ngô Song xấu hổ, vội vàng giải thích: “ŧıểυ khu tôi ở rất gần với ŧıểυ khu của cậu ấy ở, đi trên đường vừa lúc gặp phải.”
Thì ra là thế!
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại khôi phục vẻ náo nhiệt. Mọi người hàn thuyên từ chuyện đông sang chuyện tây, không biết như thế nào liền nói tới chung thân đại sự của Ngô Song.
“Chị Ngô Song, tôi có anh họ là fan của chị, biết em là cấp dưới của chị, rất nhiều lần hỏi em xin địa chỉ WeChat, còn nói muốn mời chị ăn cơm.” ŧıểυ Trà bỗng dưng nổi hứng muốn làm bà mai, giới thiệu tiếp, “Thật sự điều kiện của anh họ em khá tốt, cao 1 mét 8, lớn lên cũng không tồi, còn làm luật, do ngày thường bận quá nên không tìm được đối tượng, năm nay ba mươi lăm tuổi rồi.”
“Phốc!” Ngô Song còn chưa có trả lời, Phương Thiếu Tắc ngồi ở bên cạnh đã phun ra một ngụm đồ uống.
ŧıểυ Trà buồn bực: “Đĩa bay, cậu làm gì vậy?”
“Ba mươi lăm? Đã già thành như vậy, cô còn đem ra giới thiệu sao!”
"Là đàn ông, ba mươi lăm sao gọi là già được. Ngược lại tôi cảm thấy, đàn ông tuổi này càng thành thục càng đáng tin cậy, càng đáng giá phó thác cả đời.” ŧıểυ Trà phản bác.
“Ha ha.” Phương Thiếu Tắc cười lạnh, “Thành thục là bởi vì hắn trải qua chuyện tình cảm quá nhiều, đáng tin cậy là bởi vì hắn đã sớm nguỵ trang thành thói quen. Còn phó thác chung thân, chính là hắn cảm thấy tuổi mình đã lớn, muốn nhanh chóng tìm cô gái sinh con dưỡng cái cho mình, miễn cho bị người trong nhà lải nhải.”
Lời nói Phương Thiếu Tắc cứ như đang dìm hàng người ta, nói xong, mọi người bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng cảm thấy còn có vài phần đa͙σ lý.
ŧıểυ Trà nóng nảy: “Ai, sao cậu lại như vậy, tôi đâu phải tìm đối tượng cho cậu, cậu lựa chọn cái gì chứ?”
“Tôi thay mặt chị Ngô Song trấn giữ cửa ải.” Phương Thiếu Tắc lời lẽ chính đáng mà nói.
“Xuỳ, cậu trấn cửa ải, vậy cậu thử giới thiệu một người cho chị Ngô Song xem.”
“Không cần giới thiệu, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Phương Thiếu Tắc lời vừa ra khỏi miệng, Tần Nghị là người đầu tiên ngồi thẳng thân thể, ngay cả Phi Đao cũng buông đôi đũa trong tay xuống.
“Ai?” Mọi người tò mò mà vãnh tai lên nghe.
Phương Thiếu Tắc hắng giọng, mở miệng: “Đó chính là tôi…… Ai da!”
Ngô Song ở dưới bàn hung hăng mà dẫm chân hăn.
“Rốt cuộc là ai?” Mọi người truy vấn.
“Tôi…… Tôi cũng không biết, chị Ngô Song vừa thông minh vừa xinh đẹp, là hoá thân của anh hùng trượng nghĩa……” Phương Thiếu Tắc ai oán mà nhìn Ngô Song.
Ngô Song khóe miệng làm bộ cười, dẫm còn ác hơn.
Phương Thiếu Tắc đau đến nước mắt muốn rơi xuống: “Không…… Không ai xứng đôi cả!”
“Xuỳ!” Mọi người một trận "xuỳ" khinh thường, cuối cùng đem chuyện chung thân đại sự của Ngô Song gác qua một bên.
..........
Rượu ấm cơm no, cảm xúc mọi người vẫn tăng vọt như cũ, không biết ai đề nghị đi KTV, lập tức được mọi người ủng hộ.
Vốn dĩ Ngô Song không nghĩ sẽ đi, chính là từ “Không” còn chưa kịp nói, đã bị một đám người vây quanh kéo vào KTV. Còn ồn ào một hai bắt cô phải là người hát đầu tiên.
Cầm microphone, Ngô Song thực bất đắc dĩ, nói: "Thể loại nhạc hiện đại, chắc tôi không hát được.”
“Không có sao đâu, chị hát cái gì chúng tôi cũng thích nghe.” Ngũ Hoa ở bên cạnh nịn nọt, hai mắt lấp lánh mà nhìn Ngô Song.
“Tôi không thích nghe nhạc hiện đại, nhạc hiện đại không có gì hay cả, tôi thích kinh điển, Đặng Lệ Quân! Hát Đặng Lệ Quân đi!”
Đặng Lệ Quân thì Ngô Song biết hát, cô nghĩ nghĩ, nói: “Vậy tôi sẽ hát bài《 Ánh trăng nói hộ lòng em 》đi.”
“Được!” Mọi người sôi nổi vỗ tay, khúc nhạc dạo《 Ánh trăng nói hộ lòng em 》 vang lên.
"Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không,
Em yêu anh bao nhiêu phần?
Tình cảm của em là chân thật
Em yêu anh cũng là chân thật
Ánh trăng đã nói hộ lòng em."
.........
Đôi môi đỏ khẽ mở, trong nháy mắt khi giọng hát vang lên những nốt đầu tiên, Ngô Song giống như thay đổi thành người khác. Cô có giọng nói êm tai, giọng ca ngọt ngào, tiết tấu rất đúng nhịp, làm cho bài hát《 Ánh trăng nói hộ lòng em 》của Đặng Lệ Quân diễn tả rất sống động, nghịch ngợm đáng yêu nhưng cũng phản phất một tia ưu thương, lập tức chạm vào tim mọi người.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau yên lặng, nghe Ngô Song hát từ đầu tới cuối. Cho đến câu hát cuối cùng, vẫn như cũ chưa đã thèm.
“Quá dễ nghe, tôi còn muốn nghe lại một lần!”
“Chị Ngô Song, chị lại hát một bài đi!”
“Tôi còn muốn nghe, tôi còn muốn nghe!”
..........
Tất cả mọi người khen Ngô Song hát hay, làm cô lại hát một bài. Chỉ có Phương Thiếu Tắc trầm mặc đã lâu, bỗng nhiên nói một câu: “Tôi cũng tới hát một bài.”
Ngô Song kinh ngạc một chút: “Cậu sẽ hát?”
Phương Thiếu Tắc lấy thêm một cái micro khác: “Sao tôi không thể hát, tôi cũng thích Đặng Lệ Quân, Đặng Lệ Quân là nữ thần của tôi! Phiền mọi người mở cho ta bài《 Em chỉ quan tâm anh 》, cám ơn.”
Ngày tháng trôi qua sẽ như thế nào, đời người có cần quý trọng chăng?
Nếu như quen một ai đó, trải qua những ngày bình yên
Không biết sẽ có hay không, tình yêu ngọt như mật?"
Phương Thiếu Tắc thâm tình mà nhìn chăm chú vào Ngô Song, mỗi một ca từ đều vì cô mà hát, giờ phút này, 《 Em chỉ quan tâm anh 》 không chỉ là một bài hát của Đặng Lệ Quân, càng giống một bài thơ tình cổ, thổ lộ với “Người kia”, khó lòng giải thích được tình cảm trong lòng.
Ngô Song an tĩnh mà nghe, cổ cảm xúc ở trong lòng lại khắc chế không được mà mãnh liệt dâng trào lên.
Một khúc hát, mọi người giống như phát hiện cái gì, một đám trầm mặc, có nhiều biểu cảm khác thường.
Thật lâu sau, Ngũ Hoa là người đầu tiên đánh vỡ cục diện bế tắc: “Đều hát đến hay như vậy, còn để cho người ta sống không chứ. Không thể lại cho hai người này cứ độc chiếm micro như vậy, để tôi để tôi!”
Ngũ âm của Ngũ Hoa không được đầy đủ vang lên, không khí kỳ quái rốt cuộc cũng tiêu tan.
Duy nhất chỉ có Ngô Song ngồi ở một góc, dù bên tai truyền đến cái âm thanh gì, trong đầu quanh quẩn trước sau là những câu hát vừa rồi của Phương Thiếu Tắc trong bài《 Em chỉ quan tâm anh 》.
"Nếu như không gặp được anh, em sẽ ở đâu?
Ngày tháng trôi qua sẽ như thế nào, đời người có cần quý trọng chăng?
Nếu như quen một ai đó, trải qua những ngày bình yên
Không biết sẽ có hay không, tình yêu ngọt như mật?"