Mạc Thất Nương ngồi trên bậc cửa phía trước khách sạn Vân Long, giống như những lần trước đây, ánh mắt xa xăm trải dài về phía cuối con đường, trên khuôn mặt thanh tú mang theo vài phần men say. Tay cầm vò rượu, khóe miệng khẽ cong lên.
Bốn người
Năm người
Sáu người
....
“Bà chủ!” Xú Đậu Hũ lại gào lên, “30 Tết rồi mà sao người còn ngồi ở đây hả? Người không muốn làm ăn nữa thì người nói một tiếng với em, đừng để em phải ở đây mà gào thét nữa! Khách sạn này là của người chứ đâu phải của em…”
“Được rồi, được rồi mà!” Mạc Thất Nương sốt ruột mà xua xua tay,“Ta mới ngồi có chút thôi mà!”
“Người ngồi đây cũng được hai canh giờ rồi, còn không lâu nữa hả?” Xú Đậu Hũ đâu chịu buông tha cho bà chủ lười biếng kia, “Con gái con lứa mà uống rượu như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa hả? Thể diện của khách sạn Vân Long chúng ta coi như mất hết vì người rồi đó…”
“Tiểu tử thối, em không cần tiền công nữa hả? Lão hổ không ra oai, em lại nghĩ bà chủ ta đây là con mèo bệnh thôi chứ gì?”
“Có phải mèo bệnh hay không thì em không biết, em chỉ biết người là con mèo say xỉn thôi!” Xú Đậu Hũ vẫn tiếp tục gây sự, ai bảo Thất Nương thường ngày nuông chiều nó làm gì, để giờ nó trèo lên đầu lên cổ cho!
Mạc Thất Nương thấy rắn không được quyết định chuyển sang mềm, hai tay chắp lại, “Xú Đậu Hũ đại gia à, xin ngài rủ lòng thương xót, cho ta ngồi thêm chút nữa được không... Xú Đậu Hũ…”
“Không được!”
“Ôi chao, ta thật đáng thương mà… Lòng tốt không được báo đáp, còn nhớ lúc ta mới nhặt em về, khi ấy em mới có mấy tuổi thôi! Khi đó em mới ngoan làm sao, muốn em ăn thì em ăn, muốn em uống thì em uống… Đúng rồi, em còn nhớ không, khi đó em còn đái dầm nữa…”, trên mặt Thất Nương đột nhiên hiện lên một nụ cười gian xảo.
“Bà chủ, sao người lại nói mấy cái chuyện đó chứ?” Xú Đậu Hũ xấu hổ đỏ mặt, nó sợ nhất là những lúc bà chủ nhắc lại chuyện cũ.
“Ta có nói gì sai đâu nào, còn nhớ năm đó em mới đáng yêu làm sao, cái mông thật là tròn trịa, thật là mềm mại…”
“Em không quan tâm đến người nữa!” Mặt Xú Đậu Hũ đỏ gay, vội vàng chạy vào nhà bếp để trốn, nó sao còn mặt mũi mà sống trên đời này được nữa chứ?
“Ha ha ha...” Mạc Thất Nương ngồi ở cửa cười một lúc lâu, rốt cục cũng tống cổ được tiểu tử thối kia đi rồi, nàng đắc ý nhấp một ngụm rượu nhỏ, tiếp tục làm chuyện đang lỡ dở mới nãy.
Bảy người
Tám người
...
Mạc Thất Nương đếm thầm, ánh mắt chợt trở nên buồn đau:Kỷ Hình Phong, chàng mà còn không chịu trở lại nữa, thiếp liền đem mình gả cho nam nhân thứ mười đi qua con đường này! Nếu như kẻ đó là một kẻ thiếu mắt khuyết mũi thì chàng cũng đừng hối hận nha!
Lần này là thật đó...
Chín người
Mười người
Lúc Mạc Thất Nương đếm đến mười, nàng đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đong đầy ý cười, Mạc Thất Nương chợt bật cười.
Sở Khanh Vũ, không phải thiếp nói chàng đừng trở về sao?