Ngày hôm sau, Mạc Thất Nương không bước ra khỏi phòng.
Ngày thứ ba, Mạc Thất Nương vẫn không bước ra khỏi phòng.
Ngày thứ tư. Cửa phòng nàng vẫn đóng chặt như cũ…
Sở Khanh Vũ luôn ngồi ở nơi đó, không hề rời mắt khỏi cầu thang, không thấy cô gái ngồi đợi trên bậc cửa đâu, bản thân y lại biến thành một kẻ si tình, si ngốc nhìn cầu thang.
Sáu ngày
Bảy ngày
…
Mười ngày sau, Sở Khanh Vũ rốt cục cũng nhìn thấy bóng hình y mong ngóng bấy lâu, nàng gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt mà tiều tụy, nàng mặc một bộ trường sam màu vàng nhạt, từng bước, từng bước chậm rãi đi xuống, giống như tiên nữ hạ phàm vậy. Sở Khanh Vũ đứng bật dậy khỏi chỗ, trong phút chốc ấy, ánh mắt bọn họ giao nhau, bất ngờ, Thất Nương mỉm cười với y.
“Sớm a!”
“Sớm...” Sở Khanh Vũ ngơ ngác nhìn Thất Nương, nàng làm sao vậy? Sao y lại cảm thấy có cái gì đó không đúng?
“Xú Đậu Hũ, xuống hầm rượu lấy cho ta một vò rượu ngon lên đây.” Giọng nói của Mạc Thất Nương vang lên trong khách sạn, ngữ điệu cũng giống như thường ngày, chỉ là nhẹ hơn một chút.
“Cái gì mà tỷ tỷ miết vậy? Muốn bị trừ tiền công phải không? Còn không mau đi lấy giúp ta một vò rượu ngon!” Mạc Thất Nương cười cười, trừng mắt liếc Xú Đậu Hũ, “Ở đó làm cái gì nữa? Còn không mau đi đi?”
“Vâng, vâng…” Xú Đậu Hũ vội vã chạy về phía hầm rượu, vừa chạy vừa lo lắng quay đầu lại nhìn Mạc Thất Nương, không cẩn thận va phải tường. Mạc Thất Nương nhìn thấy liền bật cười khúc khích, khiến cho Xú Đậu Hũ một phen đỏ mặt. Sở Khanh Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào Mạc Thất Nương, nụ cười kia thật đẹp, đẹp đến mức làm cho tim y đập thật mạnh.
Không lâu sau rượu đã được đưa lên, Mạc Thất Nương đưa tay đón lấy vò rượu, ngón tay thon dài nắm lấy mảnh khăn voan đỏ bịt trên vò rượu, nhẹ nhàng rút ra, mùi rượu kia liền tản ra xung quanh.
“Rượu ngon!”
Mạc Thất Nương đưa vò rượu đến dưới mũi, hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn giống như trẻ con vậy, tiện đà nàng chậm rãi xoay người, đi đến bên cửa.
Nàng lại lần nữa ngồi xuống bậc cửa mà nàng đã tựa vào đó hơn hai năm lẻ hai tháng, nâng vò rượu lên nhấp một ngụm, rồi đưa mắt nhìn về phía cuối đường, tựa như đang chờ đợi ai đó…
Xú Đậu Hũ ngơ ngác nhìn Mạc Thất Nương, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, “Bà chủ, người…”
“Sao thế? Sao hôm nay mới sáng ra mà đã không cho ta ngồi ở đây rồi vậy hả?” Mạc Thất Nương quay đầu lại, cười với nó, nụ cười còn mang theo chút nũng nịu, “Đậu Hũ ngoan, cho ta ngồi ở đây đi, nói không chừng lát nữa thôi, Hình Phong sẽ trở về đó!”
Trong đầu Sở Khanh Vũ giống như bị sét đánh trúng, đáy mắt tỏa ra sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
Nàng, nàng sao vậy…
“Xú Đậu Hũ, mau vào phòng ta bày chén đũa ra đi, nhớ đừng quên bày cả phần chén đũa của Hình Phong nữa nhé! Sắp đến Tết rồi, nếu Hình Phong trở về đột ngột mà không có cơm ăn, chàng sẽ tức giận a!” Nụ cười của nàng mang theo niềm hạnh phúc của một cô gái nhỏ, một loại hạnh phúc của người vợ chờ chồng trở về.
Bỗng dưng, nàng tựa hồ phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, liền hỏi, “Xú Đậu Hũ, sao hôm nay khách sạn lại không có người khách nào hết vậy? Mọi người đi đâu cả rồi? Không phải mấy hôm trước buôn bán vẫn còn tốt lắm sao?”
Xú Đậu Hũ ngẩn người, nó không biết phải nói làm sao với Thất Nương, từ sau ngày hôm ấy, cô ả bị Thất Nương tát cho một cái liền tung tin đồn khắp trấn Bạch Vân. Dần dần, mọi người trong trấn Bạch Vân đều biết Thất Nương đang chờ đợi một kẻ đã chết, vậy nên bọn họ nghĩ nàng đã điên mất rồi, ai lại dám đến khách sạn do một người điên mở kia chứ?
“Thật là kỳ quái...” Mạc Thất Nương thấy Xú Đậu Hũ không trả lời, cũng không hỏi thêm gì nữa, chống cằm cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra nên thôi. Nàng tiếp tục đưa mắt nhìn về phía cuối con đường, tiếp tục nhấm nháp vò rượu trong tay nàng.
“Bà chủ…” Nước mắt Xú Đậu Hũ tràn ra, bà chủ lại quên rồi, cũng giống như hai năm trước đây, nàng quên mất Kỷ Hình Phong đã chết.
Tất cả những chuyện xảy ra, Sở Khanh Vũ đều nhìn thấy hết, y không tài nào tin được, những gì Kim Mục Bắc nói với y vào cái ngày mà y đi tìm hắn đều là sự thật.
Kim Mục Bắc nói: “Kỳ thực hai năm trước, Thất Nương đã biết chuyện Hình Phong chết đi, muội ấy ở một mình trong phòng ngây ngốc hơn mười ngày, lúc muội ấy bước ra thì đã quên hết mọi chuyện rồi, mỗi ngày đều ngồi ở cửa khách sạn mà chờ đợi, muội ấy vẫn tin rằng, một ngày nào đó Kỷ Hình Phong sẽ quay về…”
Ra là thế, thì ra nàng thực đã quên mất rồi, đã quên hết mọi chuyện rồi…
---------------------------------------
Mạc Thất Nương, nàng cứ như vậy mà quên hết tất cả những chuyện xảy ra ngày đó, rốt cục là đã quên rồi, hay là không muốn nhớ nữa, ai mà biết được?
Từ đó về sau, Mạc Thất Nương lại trở thành Mạc Thất Nương của khách sạn Vân Long, ngày nào nàng cũng tựa vào bậc cửa của khách sạn, cầm một vò rượu ngon, ánh mắt dừng lại thật lâu ở phía cuối đường. Mọi người đều biết rõ, nàng đang đợi một người đàn ông, một người đàn ông gọi Kỷ Hình Phong, nghe nói người đàn ông sẽ trở về để cưới nàng, sau đó sẽ cùng nàng chung sống đến lúc đầu bạc răng long…
Ngày lại qua ngày, Mạc Thất Nương cứ si ngốc mà ngồi đợi ở đó, mà trong một góc của đại sảnh lại có một người đàn ông khác, y cũng si ngốc mà ngồi như thế, si ngốc mà trông nom người con gái đang ngồi ngoài kia.
Từ lúc xảy ra chuyện, người dân trong trấn Bạch Vân bắt đầu truyền tai nhau rằng, bà chủ của khách sạn Vân Long chính là một kẻ điên. Vì vậy những người đàn ông vốn ham muốn sắc đẹp của nàng đều không dám đặt chân đến khách sạn lần nữa, mà những cô gái để ý Sở Khanh Vũ cũng bị chuyện ngày đó y ra tay ngăn cản làm cho hoảng sợ không ít, thế nên khách sạn Vân Long vốn đông như trảy hội thoáng chốc trở nên vắng lặng.
Chẳng mấy chốc hai tháng nữa lại trôi đi, trước đó không lâu, trấn Bạch Vân đón đợt tuyết rơi đầu tiên. Tuyết rơi rất nhiều, tuyết không ngừng tích tụ lại trên đường phố, tạo thành một lớp đệm màu trắng thật dày.
Hôm nay đã là 30 Tết, Sở Khanh Vũ như thường lệ mà ngồi ở chỗ đó, Mạc Thất Nương xuống trễ hơn thường ngày, Sở Khanh Vũ tự rót cho mình một chén rượu. Kể từ khi Mạc Thất Nương giống như phát điên mà giam mình lại trong phòng rồi sau đó đột nhiên quên hết tất thảy mọi chuyện, Sở Khanh Vũ chưa lần nào nhắc lại chuyện Kỷ Hình Phong với nàng. Y không muốn làm tổn thương nha đầu kia thêm nữa, y thà cứ như vậy mà trông chừng nàng, biết đâu đến một ngày nào đó, khi nàng lại lần nữa đi từ trên lầu xuống, không chừng nàng đã quên mất người đàn ông tên Kỷ Hình Phong kia rồi cũng nên.
“Sở đại ca.” Thanh âm của Xú Đậu Hũ truyền đến bên tai, dường như sự tồn tại của Sở Khanh Vũ đã trở thành một thói quen của nó, thái độ của nó đối với y cũng từ chỗ chán ghét lúc đầu chuyển thành yêu mến, ngay cả cách xưng hô cũng bất giác đổi khác. Sở Khanh Vũ quay lại, sắc mặt của Xú Đậu Hũ hôm nay không được tốt lắm, giống như là có tâm sự gì đó, “Có chuyện gì không?”
“Dạ, à…” Xú Đậu Hũ muốn nói rồi lại thôi, hai tay mân mê miếng giẻ lau, “Hôm nay là 30 Tết rồi…”
“Ta hiểu rồi!” Sở Khanh Vũ cười khẽ, “Em muốn nghỉ làm hôm nay đúng không? Đây không phải là chuyện ta có thể quyết định được, em phải đi hỏi Thất Nương mới đúng.”
“Không phải chuyện đó…” Sắc mặt Xú Đậu Hũ càng lúc càng khó coi, “Hôm nay là 30 Tết rồi, em sợ, em sợ bà chủ tỷ ấy… Tỷ ấy…”
“Nàng làm sao?” Sở Khanh Vũ đột nhiên cảm thấy bất an, y vội vàng hỏi han, trong mắt chứa đựng sự lo lắng.
Sở Khanh Vũ hỏi như vậy khiến cho Xú Đậu Hũ rốt cục nhịn không được, “Sở đại ca, hôm nay ca nhất định phải giữ bà chủ lại nha! Ngày này năm ngoái, tỷ ấy nghĩ là người kia, người kia sẽ trở về, cho nên tỷ ấy, tỷ ấy…” Xú Đậu Hũ nói, hai hốc mắt đỏ lên, nước mắt nam nhi cứ thế mà rơi.
Sở Khanh Vũ thầm kêu không tốt, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một thân ảnh đỏ rực đang bước xuống cầu thang. Mạc Thất Nương nhẹ nhàng cất bước, nàng đã trang điểm, đôi môi đỏ mọng nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn, nụ cười trên khuôn mặt chứa đầy hạnh phúc, y phục tân nương kia bao lấy cơ thể nàng, vẽ nên những đường cong lả lướt trên thân hình nàng, một cái chau mày, một nụ cười thôi đã khiến cho Sở Khanh Vũ thấy say.
“Toi rồi, toi rồi!” Xú Đậu Hũ đứng bên thầm kêu hai tiếng, vội xông lên, “Bà chủ, kia, cái kia... Ông chủ Trần Nhị của tiệm đậu phụ mời người qua đó một chuyến, nói là hôm nay mới cho ra một vài loại đậu phụ mới, muốn người qua đó xem sao…”
“Xú Đậu Hũ, em đang đùa ta đúng không?” Mạc Thất Nương bước xuống khỏi cầu thang, đưa tay cốc một cái vào sau ót Xú Đậu Hũ, “Em nghĩ ta ngu chắc? Hôm nay đã là đêm 30 Tết rồi, có mỗi em đi bán đậu phụ thôi ấy!” Nói xong nàng lại cười ha hả, “Ta biết rồi, nhất định là em biết hôm nay ta phải gả đi, không nỡ để ta đi đúng không? Tiểu tử thối, đâu phải Kỷ đại ca không thích em, em sợ cái gì? Chẳng lẽ sợ khi chàng quản khách sạn này sẽ không cần em nữa sao?”
Xú Đậu Hũ đưa mắt cầu cứu Sở Khanh Vũ, nước mắt lại muốn rơi xuống.
“Sở đại nhân, hôm nay Thất Nương muốn đến đầu trấn để chờ phu quân trở về, không chiếu cố cho ngài được, ngài cần gì thì cứ nói với Xú Đậu Hũ, nếu nó có sai sót gì, chờ ta trở lại ngài cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ giúp ngài dạy dỗ nó!” Nói xong nàng mỉm cười, định bụng đi ra cửa.
“Đừng mà!” Xú Đậu Hũ đột nhiên xông đến, ôm chặt lấy Thất Nương, “Bà chủ, tỷ đừng đi, đừng đi mà! Hắn, hắn sẽ không về nữa đâu…”
“Bậy bạ! Con quạ đen nhà em, nói cái gì vậy hả?” Mạc Thất Nương đưa tay đẩy tay Xú Đậu Hũ ra, “Hình Phong nói hôm nay sẽ quay về để cưới ta, sao chàng có thể… Tên tiểu tử thối nhà em, đợi đấy, ta về sẽ trừ tiền công của em cho mà xem!” Trong mắt nàng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh, lại bị che phủ bởi ý cười, đẩy Xú Đậu Hũ ra, nàng lại lần nữa chậm rãi đi ra cửa.
“Sở đại ca, em cầu xin ngài!” Xú Đậu Hũ thấy không giữ được Mạc Thất Nương liền quay lại tìm kiếm sự giúp đỡ của Sở Khanh Vũ,“Trời lạnh thế này, không khéo tỷ ấy chết rét mất thôi! Năm ngoái em không chú ý… Lỡ để cho tỷ ấy đi mất… Phải tìm thật lâu mới tìm thấy bà chủ té xỉu trên một con đường nhỏ trong trấn... Ô ô ô...” Xú Đậu Hũ khóc không thành tiếng, mỗi một câu nói tựa như một nhát dao đâm vào lòng Sở Khanh Vũ.
Y vội vã đuổi theo ra ngoài, Mạc Thất Nương đã đi được một đoạn, đường phố ngày 30 Tết không có lấy một bóng người, thân ảnh đỏ thẫm của nàng sáng rực lên giữa những trời tuyết, tựa như một đóa hoa đang vươn mình nở rộ trong tuyết, một đóa tường vi đỏ sẫm màu máu.