Điều đó ra khỏi dự liệu của Thuần Vu Thông, chàng không thể tưởng tượng được Bạch Vân Lão Lão lại thất thủ mau đến thế, mới chiêu thứ hai đã bị chàng chém gãy kiếm. Vì sự biến hóa ấy quá mau khiến chàng bất giác hơi ngẩn người. Chính lúc chàng ngẩn người ra trong nháy mắt ấy lại phát sinh một biến hóa khác, mắt chàng chỉ thấy ánh bạc lóe lên chớp nhoáng lại một tiếng choeng dữ dội nổi lên.
Lần này chính Long Tuyền Kiếm của chàng bị chấn động bay vuột khỏi tay, đồng thời một mũi kiếm đã đâm tới sát yết hầu chàng. Bấy giờ chàng mới nhìn rõ, thì ra thanh kiếm lớn của Bạch Vân Lão Lão có giấu một thanh đoản kiếm khác, thanh kiếm lớn bị chém gãy chỉ là ngoài vỏ, bảo kiếm chân chính giấu ở bên trong.
Trong lúc chàng ngẩn người, Bạch Vân Lão Lão đã chớp nhoáng chấn động bay kiếm chàng và dùng mũi đoản kiếm phong tỏa yết hầu chàng. Bạch Vân Lão Lão bật cười ha ha:
- Thuần Vu Thông, ngươi chịu thua chưa?
Thuần Vu Thông phẫn uất:
- Đó là mưu trá, vãn bối không phục!
Bạch Vân Lão Lão càng cười lớn:
- Ngươi chẳng mới tự nói, dùng kiếm như dụng binh, chỉ nên trách ngươi không cẩn trọng mà thôi.
Thuần Vu Thông không còn lời lẽ nào để cãi, chàng trầm giọng than:
- Lão phu nhân đã nói như thế, vãn bối đâu còn biết tranh biện vào đâu?
Bạch Vân Lão Lão cười:
- Lão thân cũng đâu cho ngươi tranh biện. Ngươi đâu ...?
Mấy tiếng dạ ran, bốn tỳ nữ và nhị vệ với hai ba chục phụ nhân đã chạy đến trước mặt Bạch Vân Lão Lão thưa:
- Các nô tỳ xin đợi chỉ bảo.
Bạch Vân Lão Lão cười rung vai:
- Thuần Vu công tử đã chịu thua, mau dẫn y vào Lục Ngạc Lầu để trị bệnh cho công chúa trước, rồi sẽ làm lễ lạy trời đất thành hôn.
Lại một loạt tiếng dạ ran. Tả, Hữu nhị vệ lập tức bước tới kẹp Thuần Vu Thông vào giữa lên tiếng:
- Xin mời Thuần Vu công tử!
Thuần Vu Thông cười khổ một tiếng đành bước theo chân hai lão bà đi.
Bạch Vân Lão Lão dẫn đoàn tùy tùng bước theo sau, đoàn người xuyên qua mấy dãy nhà, không lâu tới một hoa viên, một tòa lầu nhỏ hiện ra trước mắt.
Trong lầu đèn sáng huy hoàng, dưới lầu nhân ảnh thấp thoáng. Thuần Vu Thông được dẫn tới khách sảnh dưới lầu. Không lâu, Bạch Vân Lão Lão cũng đến ngồi xuống chiếc ghế lớn giữa trung tâm, các tùy tùng vây hầu hai bên. Trên lầu cửa son khép kín rèm cửa rũ che, hốt nhiên cánh cửa mở ra, hai thị tỳ nhẹ nhàng bước tới trước mặt Bạch Vân Lão Lão cung thân làm lễ, Bạch Vân Lão Lão lo lắng hỏi:
- Tình trạng công chúa ra sao?
Hai tiểu tỳ vội đáp:
- Cũng giống như cũ nhưng thần sắc có khá hơn chút ít.
Bạch Vân Lão Lão cúi đầu:
- Hay lắm, trên lầu còn có ai nữa không?
- Thưa không có!
Mục quang Bạch Vân Lão Lão chuyển động nói với Tả, Hữu nhị vệ:
- Đem mọi người ra khỏi Lục Ngạc Lầu, bất cứ ai cũng không được vào.
Tả, Hữu nhị vệ đồng thanh đáp:
- Lão nô tuân lệnh...
Hai lão nhân chuyển hướng chúng nhân ra lệnh:
- Lệnh của lão phu nhân chư vị có lẽ đã nghe, xin mời ra tức khắc. Nếu không có lệnh gọi bất cứ ai cũng không được vào Lục Ngạc Viện đó nhé!
Lại một loạt dạ ran, mọi người lần lượt giải tán, chẳng bao lâu sau trong khách sảnh chỉ còn lại Bạch Vân Lão Lão, Tả, Hữu nhị vệ và Thuần Vu Thông.
Diện sắc Bạch Vân Lão Lão trầm trọng khích động nói:
- Thuần Vu Thông, công chúa ở trên lầu, đợi ngươi lên trên ấy rồi bọn lão thân sẽ rời khỏi đây. Trong vòng năm giờ, không ai được vào đây, ngươi có thể yên tĩnh trị liệu cho công chúa rồi đấy... Có lẽ ngươi đã biết nên trị liệu như thế nào rồi chứ?
Thuần Vu Thông đỏ gay mặt ấp úng:
- Cái ấy... cái ấy...
Bạch Vân Lão Lão trầm sắc mặt:
- Việc đã đến thế này, người không nên tìm cớ chối từ.
Tả, Hữu nhị vệ cười nhẹ một tiếng:
- Theo các lão nô thấy, bất quá Thuần Vu Thông thẹn quá đấy thôi, kỳ thực chắc công tử rất thỏa mãn, với tài mạo của công chúa dễ gì tìm được người thứ hai trên đời...
Chuyển ngó Thuần Vu Thông, cười tiếp:
- Công tử, từ ngày mai trở đi, chúng tôi đã có thể gọi công tử là phò mã rồi, công tử và công chúa chúng tôi thật là một đôi ...
Thuần Vu Thông mơ mơ hồ hồ mắt ngốc dại nhìn thẳng. Bấy giờ chàng chẳng hiểu gì cả, sự thực chẳng đặng đừng trước mắt, chàng mặc cho số phận an bài. Chợt nghe Bạch Vân Lão Lão nói:
- Đi thôi, không ai được quấy nhiễu ngươi đâu, tuy là trị liệu cho công chúa nhưng hôm nay thực là ngày trọng đại của ngươi đấy...
Hơi ngừng lại, lão phu nhân lại tiếp:
- Chỉ cần ngươi và công chúa thành phu thê, thương thế của công chúa lập tức thuyên giảm, ngày mai chúng ta sẽ cử hành hôn lễ!
Hữu vệ Vân Ẩu cao hứng nói tiếp:
- Ngày mai là ngày trọng đại của Bạch Vân Cung, tất cả ngày mai có quyền vui chơi suốt ngày để khánh chúc công tử và công chúa thành lương duyên...
Chuyển hướng Bạch Vân Lão Lão thi lễ:
- Lão nô xin cáo lui!
Bạch Vân Lão Lão ngạc nhiên:
- Lão thân cũng sắp rút lui, ngươi gấp làm chi?
Hữu vệ Vân Ẩu cười khanh khách:
- Lão phu nhân chưa hiểu ý lão nô, lão nô phải đi đốc thúc chúng nhân chuẩn bị ngày mai cử hành hôn lễ của công chúa rất bận rộn. Bây giờ lão nô không nên lãng phí thời gian, nếu không ngày mai lúng túng ắt bị lão phu nhân trách mắng đó.
Bạch Vân Lão Lão bật cười:
- Hay, hay lắm, ngươi có lý.
Lão phu nhân vẫy tay:
- Đi đi, ngươi đi trước đi!
Hữu vệ Vân Ẩu thi lễ bước ra khỏi khách sảnh, Bạch Vân Lão Lão cũng đứng dậy mỉm cười:
- Có lẽ chẳng cần ta phải nói thêm gì nữa, phải không?
Thuần Vu Thông ngẩn người không nói. Bạch Vân Lão Lão nhún vai:
- Sao? Sự thực ngươi hổ thẹn hay trong lòng chưa phục, sao chưa lên lầu đi?
Không làm sao hơn được, chàng đành nặng nề bước lên bậc thang, Bạch Vân Lão Lão nhìn theo bóng lưng chàng nở nụ cười hân hoan vẫy Tả vệ bước ra khẽ đóng cửa khách sảnh lại. Toàn bộ Lục Ngạc Lầu không còn bóng nhân ảnh.. Thuần Vu Thông bước từng bước lên, cái cầu thang ngắn ngủi đối với chàng thực khó đi, tuy chỉ có hơn hai mươi bậc thang mà bước đến hết hơn một khắc.
Cuối cùng, rồi chàng cũng phải đến lầu trên.
Chỉ thấy màn lụa rũ che tơ mỏng nửa kín nửa hở, giữa đám chăn nệm êm ấm quả nhiên có Phi Hồng Công Chúa đang nằm thiêm thiếp một mình.
Trái tim Thuần Vu Thông bất giác đập hỗn loạn. Phi Hồng Công Chúa có thể nói là một giai nhân hiếm có, nhất là nàng đang thiêm thiếp hôn mê rất đáng thương. Chàng đứng ngẩn người trước đầu giường hoang mang hồi lâu, chàng có nên cởi áo lên giường nằm với Phi Hồng Công Chúa hay không? Không nên? Vì như vậy là rất có lỗi với Thượng Quan Tố. Chàng có nên cự tuyệt không trị liệu cho Phi Hồng Công Chúa không? Càng không nên, vì chàng không thể nuốt lời.
Trong nhất thời chàng ủ rũ, sự thực chàng chẳng biết làm gì bây giờ cho phải. Thời gian cứ chậm chạp trôi qua. Đã hết nửa giờ, lại hết một giờ. Cuối cùng, đã hết hai giờ. Trong hai giờ ấy Thuần Vu Thông vẫn đứng ngẩn ở đầu giường hai mắt ngây nhìn Phi Hồng Công Chúa phảng phất như tình trạng một người bị điểm huyệt đạo.
Hốt nhiên, một thanh âm nho nhỏ vọng đến tai chàng:
- Công tử, sao công tử không lên giường?
Thuần Vu Thông giật mình kinh hoảng, trầm giọng quát:
- Ai?
Sau tấm màn che chuyển đi một nhân ảnh, chính là Thượng Quan Tố.
Thuần Vu Thông vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhưng cuối cùng đỏ mặt tai kêu lên một cách tự nhiên:
- Tố muội ...!
Thượng Quan Tố vẫn đứng cạnh giường cười nhẹ:
- Nếu thật công tử không chán ghét tiểu muội sao lại xuất hiện vào lúc này, xin hãy tắt đèn đi, vì ngoài Lục Ngạc Viện hình như vẫn còn nhiều tai mắt để ý lắm đó.
Thuần Vu Thông vội phát chỉ phong điểm mấy cái tắt hết mấy ngọn đèn trong lầu rồi mới nói nhỏ:
- Làm sao Tố muội đến nơi đây được?
Thượng Quan Tố vùng vằng:
- Thông ca ca chán ghét tiểu muội phá hoại việc vui của ca ca phải không ...?
Chỉ cần ca ca nói một câu, tiểu muội đi liền lập tức.
Thuần Vu Thông vội nói:
- Tố muội muội ... hiểu lầm cả rồi, nếu ta có ý đó hãy cho trời tru đất diệt, cái này... toàn là chuyện bất đắc dĩ cả.
Thượng Quan Tố vẫn lạnh lùng như băng:
- Dù là bất đắc dĩ đi nữa, tiểu muội cũng chẳng ngăn cấm ca ca, tiểu muội đi đây.
Nàng chuyển thân định đi ra, Thuần Vu Thông vội níu tay nàng gấp gáp nói:
- Tố muội ơi, Tố...
Thượng Quan Tố dừng chân.
- Vị công chúa này diễm lệ như hoa, kết phu thê với ca ca thật là xứng đôi vừa lứa, tiểu muội thực không nên phá hoại duyên của các người.
Thuần Vu Thông than:
- Tố muội, nếu tiểu muội không hiểu cho, ta không biết nói sao nữa, Tố muội hãy bảo trọng, ta...
Chàng đột nhiên xuất chưởng tự đập vào đầu mình, Thượng Quan Tố kinh hoàng thất sắc cấp thời nhảy tới nắm chặt lấy tay chàng.
- Thông ca, Thông ca... đừng làm thế, bất quá tiểu muội chỉ thử ca ca một chút thôi mà, ca ca nên biết tiểu muội đâu có xa ca ca được... Ca ca biết không, tiểu muội lo lắng đến chết được.
- Tiểu muội lo lắng điều chi?
- Muội lo... hừ, tiểu muội ẩn thân trên lầu này đã lâu, khi ca ca lên lầu tiểu muội rất lo.
- Tố muội ơi, hãy nói mau đi, Tố muội lo lắng điều gì?
- Muội lo ca ca lên giường với nàng ta...
Mặt nàng đỏ như gấc im bặt, Thuần Vu Thông cũng ngẩn người không nói gì.
Một lúc lâu Thượng Quan Tố mới u oán:
- Lúc ấy tiểu muội đã có chủ ý, chỉ cần ca ca lên giường cùng nàng ta... một lần, tiểu muội rời khỏi đây tức thì và vĩnh viễn sẽ không gặp ca ca nữa.
Thuần Vu Thông thở phào, tự lấy làm may mắn. Thượng Quan Tố vẫn u oán nói tiếp:
- Vì sao ca ca cứ đứng ngẩn ở đầu giường vị công chúa ấy đến hai giờ như thế?
Chàng than:
- Khi ta lên lầu này hoàn toàn bị cưỡng bức, Tố muội có thể cứu ta ra khỏi tình trạng bất đắc dĩ này chăng...?
- Muội có thể được, nhưng bây giờ... ca ca định sao đã chứ?
Câu hỏi khiến chàng rối loạn, nhất thời không biết nên chủ trương ra sao?
Bỏ trốn ngay bây giờ cùng với Thượng Quan Tố? Như vậy là kẻ bội tín nuốt lời, nào còn mặt mũi nhìn Bạch Vân Lão Lão nữa? Và chẳng còn mặt mũi nào đứng trong cõi đất trời này nữa. Thượng Quan Tố bật cười trêu chọc:
- Ca ca ơi, xem ra ca ca chỉ còn một con đường là ở lại đây làm phò mã mà thôi.
Chàng nghiêm mặt:
- Tố muội vì sao nỡ đùa giỡn trong lúc này, muội biết ta thà chết chứ không bao giờ chịu như thế!
- Chứ bây giờ chúng ta làm sao đây?
Chàng thở dài:
- Trừ chết ra, thực tại chẳng còn cách nào khác!
Thượng Quan Tố lắc đầu:
- Ca ca là kẻ thông minh nhất thế nhưng lại mê muội nhất thời, chẳng lẽ ca ca quên rằng tiểu muội còn cất giữ Vạn Niên Chi Dịch đấy sao?