- Xảo trá hay chân thật, nhất thời khó đoán định, nhưng rõ ràng lão là người có vấn đề mờ ám. Từ nơi lão, may ra chúng ta sẽ biết được nhiều điều mới.
Đột nhiên, Thượng Quan Tố kêu lên:
- Nhìn kìa, có một tờ giấy!
Quả nhiên, trên cột nhà có treo một tờ giấy nét mực còn tươi, hiển nhiên là mới viết rất gần đây. Thuần Vu Thông vươn tay vẫy một cái, tờ giấy đã nằm gọn trong tay chàng, chỉ thấy mấy dòng viết:
Hoàng Lương Tự tại Hoàng Lương Phong.\" (Việc tới phiền người phải đuổi tìm, Trăng ngời gió lạnh giữa đêm im.
Vài ngày ta sẽ cùng nhau gặp.
Hoàng Lương chùa ấy đúng như in.).
Thuần Vu Thông cười gằn, chàng bóp mạnh tay, tờ giấy nát ra như cám lả tả rơi xuống đất. Thượng Quan Tố nghiến răng:
- Hòa thượng giảo hoạt thật, khi nào gặp lão nhất định muội muội phải cho lão hai bạt tai cho đáng kiếp!
Chàng nói:
- Hòa thượng ấy ngụy kế đa đoan thực không phải là người dễ đối phó đâu, nếu lão là kẻ thù, thì e chúng ta nguy mất.
Thượng Quan Tố mỉm cười:
- Muội muội nghĩ khác, dù thế nào lão cũng vẫn là một hòa thượng.
Thuần Vu Thông cười gượng:
- Dù thế nào năm ngày nữa ta sẽ biết. Thái Nhạc Sơn là nơi ta sinh trưởng từ thuở bé, ta sẽ dẫn muội muội du ngoạn núi ấy cho qua thời giờ chờ đợi ...
Thượng Quan Tố hưng phấn:
- Trong núi ấy có sông nước không?
Chàng vỗ tay vui mừng:
- Muội muội nhắc ta mới nhớ, bên bờ Bạch Lãng Hà có Tiên Nhân Động, nơi ấy đủ để giải phiền cho năm ngày nhàn rỗi của chúng ta!
- Thế thì chúng ta đến nơi ấy mau đi!
Hai người nắm tay nhau ra khỏi gian nhà, men theo một con đường quanh co đi độ hơn mười dặm, hốt nhiên nghe tiếng nước róc rách chảy. Thượng Quan Tố vui vẻ kêu lên:
- Đó là Bạch Lãng Hà chăng?
Chàng đáp:
- Không sai! Nơi này non xanh nước biếc chúng ta tiến đến Tiên Nhân Động du ngoạn đi!
Thoáng chốc trước mặt họ là con sông nằm ngang nước chảy cuồn cuộn.
Giòng nước chảy từ trên xuống, dưới chân quả có một sơn động thiên nhiên rất lớn, trong động thạch nhũ rủ xuống thiên hình vạn trạng. Bầu không khí hết sức thần bí tuyệt đẹp, Thượng Quan Tố mười phần hứng thú chạy loanh quanh trong động như một đứa trẻ con.
Đến khi trời sáng hẳn. Thượng Quan Tố mệt mỏi mới dừng lại, ngồi xuống dưỡng thần. Thuần Vu Thông mỉm cười đùa:
- Nơi này có đẹp không?
Nàng hân hoan đáp:
- Rất đẹp, có núi cao sông lớn, lại có sơn động cực đẹp, thật đáng du ngoạn ...
Hốt nhiên thần sắc nàng hơi biến, trầm mặt im tiếng. Thuần Vu Thông lấy làm kỳ:
- Tố muội sao vậy?
Nàng cười:
- Không sao cả, chỉ vì muội muội hốt nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu chúng ta được ở lại đây suốt cả đời thì hay lắm. Muội muội biết nấu cơm, giặt áo quần ...
Chang than:
- Tố muội nghĩ xa xôi quá ...
Nàng cũng than:
- Vâng, muội muội nghĩ quá xa, trước mắt chúng ta còn biết bao vấn đề ...
Hai mắt nàng nhìn Thuần Vu Thông, từ tốn nói tiếp:
- Nhưng đó là muội muội nói chuyện sau này. Tương lai nếu có ngày chúng ta hết mọi lo toan, chúng ta nên đến nơi này sống suốt đời, ca ca đồng ý không?
Thuần Vu Thông cười khổ:
- Chuyện tương lai, ai dám nói đích xác cho được?
Thượng Quan Tố buồn bã:
- Hay ca ca không bằng lòng?
Thuần Vu Thông hoảng hốt:
- Ca ca không có nói là không bằng lòng bao giờ. Chỉ vì, chúng ta là người sống trên đường đao mũi kiếm, khó mà biết nay mai đây xảy ra những gì, hiện tại ôm hy vọng quá e rằng mai đây thất vọng quá lớn ...
Thượng Quan Tố u oán:
- Muội muội chẳng quản gì tương lai, chỉ cao hứng nói ngay bây giờ đây thôi.
Thông ca ca, ca ca bằng lòng chứ?
Chàng vội đáp:
- Ồ! Ta bằng lòng, tương lai chúng ta sẽ coi Tiên Nhân Động là nhà, chúng ta sẽ biến thành tiên tất cả.
Nàng vui vẻ:
- Hay lắm! Ít nhất chúng ta vẫn còn bốn ngày, cứ coi đây là nhà của chúng ta ...
Rồi đó, nàng dựa vào vai Thuần Vu Thông. Một ngày trôi qua, họ đốt một đống lửa rừng, Thuần Vu Thông bắt được hai con gà rừng, họ nướng lên ăn qua bữa.
Thời gian qua mau, mặt trời lại lặn. Dần dần sắp đến canh hai. Hốt nhiên Thuần Vu Thông nghe có tiếng cước bộ nhẹ nhàng. Thượng Quan Tố cũng vừa nhận ra, nàng buột miệng:
- Có người đến.
Thuần Vu Thông lấy làm kỳ:
- Nơi này tĩnh mịch hoang vu, theo ca ca biết rất lâu không có ai đến đây, tại sao giữa đêm lại có người?
Thượng Quan Tố hỏi:
- Chúng ta có nên ẩn thân không hở ca ca?
Chàng lắc đầu:
- Người ẩn thân phải là hắn, chứ chúng ta việc gì phải ẩn thân?
Bấy giờ bếp sưởi vẫn còn cháy, Thuần Vu Thông đưa tay vẫy một cái, một nhánh tùng khô đang chạy lọt vào tay chàng. Thượng Quan Tố kỳ lạ:
- Ca ca định làm gì?
Chàng cười nhẹ đáp:
- Để ta dọa người ấy thôi lui không dám vào \"nhà\" ta nữa!
Tay chàng vung lên, nhánh tùng cháy hừng hực bắn vọt lên không trung rít lên từng hơi gió, ít nhất nó cũng bay cao hằng trăm trượng. Thủ pháp của chàng rất kinh người, bất luận tên nào tìm đến đây bất tất phải kinh dị mà dừng bước thối lui. Nhưng sự thực lại ra ngoài sở liệu, tiếng cước bộ không dừng chút nào, hình hắn không hề trông thấy thủ pháp bắn nhanh cây cháy lửa của chàng.
Thượng Quan Tố chau mày:
- Tên này chắc vừa đui vừa điếc, hoặc chỉ là một tên dân núi bình thường, cứ tưởng nhánh cây cháy ấy là sao xẹt?
Thuần Vu Thông lắc đầu:
- Không phải dân núi bình thường đâu, nghe cước bộ có thể biết, ít nhất nội công ngoại lực của hắn cũng không tầm thường.
Thượng Quan Tố hừ một tiếng:
- Hay là hắn cố ý khiêu chiến, đợi hắn tới đây, muội muội sẽ dạy cho hắn một bài học!
Nói tới đó vừa lúc cước bộ đến gần. Cuối cùng một bóng nhân gầy, nhờ ánh lửa bếp sưởi có thể nhận ra hắn là một lão nhân tuổi hơn năm mươi nét mặt tiều tụy như rất lo lắng điều gì!
Cước bộ lão trầm trọng chậm chạp đưa mắt ngơ ngẩn nhìn bếp sưởi chẳng nói một lời gì liền ngồi xuống bên cạnh bếp lửa. Đầu lão trước sau không thèm chuyển động, hình như ngoài lão ra ở đây chẳng còn có ai khác tuy Thượng Quan Tố đã ho khan mấy tiếng cho lão chú ý. Thuần Vu Thông chau mày:
- Lão này thật là quái dị!
Thanh âm chàng tuy không lớn nhưng đủ để nghe rất rõ, thế mà người ấy vẫn ôm lấy vai mắt xuất thần nhìn bếp lửa. Thượng Quan Tố lạnh lùng hừ một tiếng không nói. Thuần Vu Thông lẩm bẩm:
- Hay là lão điên chăng?
Thượng Quan Tố bực tức:
- Điên nỗi gì, lão cố ý thì có!
Câu ấy khiến lão phản ứng, lão quắc mắt nhìn Thượng Quan Tố hung hăng quát to:
- Ngươi chửi ta đó à?
Thuần Vu Thông hơi ngạc nhiên vì hai con mắt của lão lạnh như tiền và sắc như một mũi tên thoát khỏi dây cung, dễ khiến đối phương lạnh mình. Thượng Quan Tố nhảy đến, cũng quát:
- Chửi ngươi đó, làm sao nào?
Lão gầy ốm ấy đứng lên giận dữ:
- Lão phu lòng đang phiền não không muốn chuốc thêm lo buồn, đã nhịn ngươi nhiều, nhưng có lẽ không được nữa rồi!
Thượng Quan Tố lạnh lùng:
- Ngươi giả vờ hay lắm, tự động vào đây không nói một lời, còn muốn gì nữa?
Lão càng thêm giận:
- Thế ngươi muốn gì?
- Muốn dạy ngươi một bài học để lần sau ngươi không dám vào đây vờ vịt nữa!
- Hay lắm, lão phu sống ngần này niên kỷ chưa hề nghe ai dám nói dạy lão phu, hôm nay được con nha đầu này dạy dỗ kể cũng kỳ thật ...
Lão đứng thẳng thân:
- Có thể động thủ được rồi đấy!
Thượng Quan Tố nhăn tít cặp lông mày, hai mắt mở lớn, hữu chưởng rung động nhưng lão ấy vẫn an nhiên tự tại như chẳng thèm coi nàng vào đâu. Thượng Quan Tố đại nộ, chưởng lực vận thành mười thành phát ra. Đợi chưởng phong tới gần, lão nọ mới phất tay đưa chưởng lên nghênh tiếp.
Chỉ nghe bình một tiếng lớn, đá bay cát chạy mù mịt. Lão nhân ấy chấn động thân hình phải lui lại một bước, lão nghiêm mặt nói:
- Không ngờ mới tí tuổi đầu ngươi đã có thần công đại lực ấy, thảo nào mở miệng đại ngôn ngạo mạn tự mãn, lão hủ không muốn lôi thôi, coi như chúng ta huề.
Thực ra Thượng Quan Tố cũng bị dao động thân đành phải lùi tới hai bước, so với lão nhân hiển nhiên nàng đã kém hơn một bực, nhưng nàng thẹn quá hóa giận quát to một tiếng, song chưởng đánh ra định tấn công tiếp. Nhưng Thuần Vu Thông đã bước tới trước một bước nắm lấy tay nàng kêu lớn:
- Tố muội muội không nên lỗ mãng.
Thượng Quan Tố giận dỗi.
- Bỏ tay muội muội ra, ca ca thấy lão quỷ ấy khinh nhờn muội muội, ca ca không giúp muội thì thôi sao lại bảo muội muội lỗ mãng ... hôm nay muội muội phải liều chết với lão.
Nàng như điên cuồng giật tay ra. Thuần Vu Thông gấp bảo:
- Tố muội nghe ca ca một lời rồi sẽ đánh!
Nàng không giật nổi tay giữ của Thuần Vu Thông, giận dữ hừ một tiếng đành nghe lời, chàng buông tay.