1. Đông đi xuân đến, khi chồi non hé nở sau một mùa đông lạnh giá bắt đầu một khởi đầu mới cho sự phát triển vươn mình.
Đây cũng là lúc Ấu Ninh quyết định tỏ tình. Chẳng ai biết ngoại trừ cô bạn thân của Ấu Ninh, rằng cô đã thích Nhậm Lăng, chú nhỏ của cô bạn mình từ khi biết yêu biết thích là gì.
Năm nay Ấu Ninh 17 tuổi.
Cô là học sinh cuối cấp, đã sắp bước qua gia đoạn trưởng thành. Chỉ còn ít tháng nữa, Ấu Ninh sẽ tròn 18 tuổi. Trở thành một công dân chân chính.
Cô muốn tỏ tình Nhậm Lăng vào cái thời diểm giao thoa này, đánh giấu sự thay đổi của cuộc đời.
Cùng với tình yêu non trẻ ngây thơ đầy trong sáng, Ấu Ninh dưới sự ủng hộ của bạn thân, ôm hy vọng tìm Nhậm Lăng - chú nhỏ họ Nhậm hơn cô 10 tuổi.
Thường xuyên đến làm khách nhà họ Nhậm, cô thân quen hơn ai hết. Nhậm gia biết cô, xem cô như con cháu trong nhà. Nhậm Lăng cũng gọi cô một tiếng "Ninh Ninh" ngọt ngào.
Hắn cưng chiều cô, so với cháu gái nhỏ của mình chẳng kém cạnh gì.
Vì thế, Ấu Ninh càng thêm vững tin, chắc chắn sẽ tỏ tình thành công. Cô tin, chú nhỏ cũng thích mình.
Cho đến khi nghe hắn nói rằng:
"Không thể, tôi không thích cháu."
"Ấu Ninh, tôi chỉ xem cháu là cháu gái."
"Làm gì có ai lại yêu cháu gái mình?"
"Dẹp suy nghĩ đó đi!"
Khi ấy, Ấu Ninh mới biết rằng, cái gì gọi là thất vọng, là đau lòng, là khó thở, là nhói. Tim cô, tựa như muốn vụn vỡ thành nhiều mảnh vậy.
Trên khuôn mặt Nhậm Lăng chẳng có chút gì gọi là giả dối cả. Thậm chí đế cả ý cười mà mọi khi Nhậm Lăng luôn lộ ra mỗi lần đối mặt với Ấu Ninh cũng chẳng còn.
Ánh mắt lạnh lùng, mày chau lại mang theo sự tức giận.
Ánh mắt kia khiến Ấu Ninh đang ôm chút hy vọng Nhậm Lăng chỉ lừa mình dối người cũng khó lòng vững tin. Bởi vì sự tức giận và chán ghét thể hiện quá rõ trong mắt hắn.
Nhậm Lăng, hắn thật sự không thích cô sao?
Chẳng lẽ tất cả... đều là sự ảo tượng của một cô gái mới lớn là cô thôi à?
Không đúng...
Ấu Ninh tin tưởng cảm giác của mình. Cô luôn chắc chắn Nhậm Lăng có tình cảm với cô. Ánh mắt của anh mỗi khi nhìn mình, hoàn toàn không giống với cái cách anh nhìn bạn thân Nhậm Mỹ của cô chút nào.
Làm sao có thể không thích cô chứ...
Ấu Ninh cúi gằm mặt, trên mặt đều là nước mắt. Cô ngược lên nhìn hắn, nức nở:
"Chú nhỏ... chú đừng gạt cháu... được không?"
"Xin chú đấy... cháu cảm giác được mà... chú không phải không thích cháu mà..."
"Chú nhỏ... chú..."
Nhìn dáng vẻ cứng đầu của Ấu Ninh, Nhậm Lăng bỗng cáu kỉnh gắt giọng lên:
"Ấu Ninh, cháu làm loạn đủ rồi đấy!"
"Gọi tôi một tiếng chú, thì nên cư xử cho đúng mực!"
"Cháu đang khiến tôi tức giận đấy."
"Đừng lầm tưởng giữa việc ỷ lại và tình cảm nam nữ, cháu còn nhỏ, nên đề cao việc học. Tôi chỉ muốn tốt cho cháu. Nhưng nếu cháu còn làm càn, sau này đừng trách tôi!"
"Ấu Ninh, lần đầu cũng như lần cuối tôi nhắc nhở cháu. Nhớ cho kỹ!"
"Tôi không yêu cháu! Không bao giờ!"
2. Khi Ấu Ninh thất thần rời khỏi nơi Nhậm Lăng ở, trời sập tối bóng đêm che kín bầu trời thành phố A giữa từng cơn gió rét kéo đến.
Rõ ràng ban ngày còn đẹp trời, thế nhưng lúc này lại âm u thấy rõ, cảm giác se lạnh bao quanh khiến người ta không khỏi rùng mình.
Mà Ấu Ninh, cô cứ thất thần bước từng bước nặng nề về phía trước. Không có phương hướng cụ thể, cứ mặc kệ mà bước đi.