"Quần áo mới của tôi... tiền của tôi!!" Trương Hồng Mai nhìn cái tủ quần áo trống rỗng liền không kìm chế được mà gào khóc: "Không còn nữa, tất cả đều bị lấy mất rồi!"
"Câm miệng đi, khóc cái gì mà khóc!" Lê Kiến Bình trong lòng lúc này đang phiền não, nghe thấy tiếng gào khóc của Trương Hồng Mai thì ngay lập tức lại càng sầu não hơn: "Bà khóc thì có thể lấy đồ đạc quay về được sao?"
Lê Kiến Bình hét lớn với Trương Hồng Mai, đổ hết tức giận lên trên người bà ta.
"Sao nhà vô duyên vô cớ lại bị ăn trộm chứ? Ngay cả quần áo mới của tôi cũng bị trộm mất..." Trương Hồng Mai bị Lê Kiến Bình quát tháo như thế thì cũng không gào khóc nữa.
Trong đầu bà ta liền lóe lên một suy nghĩ, 'xoẹt' liền từ trên đất bò dậy, ngay sau đó liền nổi giận đùng đùng đi về hướng Lê Hân.
"Chắc chắn là mày! Là mày trộm tiền!" Mặt Trương Hồng Mai đầy chắc chắn: "Mày là người đi ra cuối cùng, chính mày đã ăn trộm, nhanh đem tiền ra đây mau!"
"Dì của bị điên không vậy? Tôi trộm những thứ đó để làm gì? Hơn nữa tôi đi làm việc, nếu có ăn trộm thì có thể mang đi để làm việc sao?" Lê Hân bây giờ chắc nịch như đinh đóng cột: "Phòng của tôi cũng không thứ bị mất mà, nếu không dì thử đi lục soát đi, xem thử có tìm thấy những thứ đó hay không?"
"..."
Trương Hồng Mai bị cô nói đến nỗi ngây người, mặc dù cảm thấy điều Lê Hân nói có chút hợp lý nhưng vẫn hoài nghi mà nhìn cô.
Thật ra trong đáy lòng bà ta cũng biết chỉ với một mình Lê Hân yếu ớt như gà như thế thì không thể nào khuân nổi nhiều đồ như vậy nhưng không tìm được chỗ nào để trút giận khiến bà ta rất bực bội!
"Ổ khóa đều bị cạy hết rồi, vừa nhìn là biết bị ăn trộm rồi, bây giờ không đi báo cảnh sát mà còn ở đây nghi ngờ mù quáng gì nữa." Lê Hân bất mãn lẩm bẩm.
Tuy cô chỉ nói nhỏ trong miệng nhưng giọng nói của Lê Hân rất lớn, đủ để cho Trương Hồng Mai nghe thấy.
"Mẹ, tối nay ăn thịt đi, con muốn ăn thịt!"
Trương Hồng Mai đang chuẩn bị phát cáu thì ở bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Lê Chí Sâm.
Lê Chí Sâm đã tan học quay về nhà.
Bởi vì sính lẽ của người anh rể Hạ Bắc Thần quá nhiều nên nhà họ Lê gần đây bữa nào cũng ăn thịt, nuông chiều hư cái miệng của Lê Chí Sâm nên ngay cả bữa sáng cũng phải ăn thịt.