"Nếu như em thật sự muốn đi thì chị cũng sẽ ủng hộ em. Nhưng mà nơi này suy cho cùng cũng là nhà của em, cho dù sau này em rời đi thì cũng phải thường xuyên quay về thăm nhà nhé." Lê Tuyết Bình dùng tình cảm để chạm vào trái tim người khác, dùng đạo lý để làm cho người khác hiểu.
Vừa dứt lời vợ chồng Lê Kiến Bình vác nông cụ trên lưng đã xuất hiện vào tầm mắt của họ, đúng lúc bọn họ cũng từ đồng trở về.
Đúng lúc thật, kịch hay sắp khai màn rồi!
"Ba mẹ." Lê Tuyết Bình gọi bọn họ một tiếng rồi ngay sau đó kéo Lê Hân đi tới.
Trương Hồng Mai nhìn thấy Lê Hân ở bên cạnh con gái nhà mình thì nổi giận liếc cô một cái, đương nhiên bà ta vẫn còn giận chuyện hôm qua.
Lê Kiến Bình nhìn về hướng hai người đi về, xem ra Lê Hân đúng là có đi làm việc thật, sắc mặt dịu hơn trước đó nhiều.
Cho dù có phản kháng thì sao chứ?
Cuối cùng không phải là vẫn ngoan ngoãn nghe lời bọn họ đấy sao!
Bốn người họ cùng nhau đi đến trước cửa nhà. Cửa cổng bình thường đều khóa lại bị mở ra, ổ khóa đáng lẽ ra treo ở phía trên cũng không có ở đây mà lại bị vứt tùy tiện dưới đất, ổ khóa đã bị cắt đứt.
"Cửa sao lại thế này..." Lê Kiến Bình nhìn thấy ổ khóa dưới đất thì liền hơi sững người ra.
"Nhà bị trộm ư?!" Lê Tuyết Bình nói.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Kiếp trước không hề xuất hiện chuyện như thế nàu, chuyện gì đang diễn ra vậy?
"Rõ ràng là trước khi ra ngoài đều bình thường mà, vào ban ngày mà ai lại lớn gan như thế chứ?" Trương Hồng Mai vừa nghe đến trong nhà có kẻ gian là lập tức nhảy lên: "Không xong rồi..."
Tiền của bà ta!
Bà ta vội vàng chạy vào trong sân.
Lê Kiến Bình và Lê Tuyết Bình cũng hoảng hốt chạy theo phía sau.
Trong sân hỗn loạn, vừa nhìn đã biết là có kẻ gian. Ngay cả giỏ trúc trong sân cũng bị quật ngã, củ cà rốt phải phơi khô bên trong và các loại rau củ su hào đều không thấy đâu nữa, trên đất chỉ còn những vụn vặt sót lại.
Trương Hồng Mai nhìn tình hình trong sân thì hai mắt liền có chút tối sầm lại. Bà ta bước nhanh đi vào trong nhà.
Gian nhà chính cũng bị lật tung lên, bừa bộn vô cùng, ngay cả cái ghế đơn làm bằng gỗ cũng không bỏ qua, toàn bộ đều bị người ta cuỗm đi hết.
Lê Kiến Bình và Lê Tuyết Bình sau khi chạy đến nhìn thấy tình hình trong nhà thì sắc mặt liền hơi khó chịu rồi khẩn trương chạy vào phòng của mỗi người.