"Tuyết Bình à, sao phòng con vẫn còn sáng đèn thế?" Trương Hồng Mai đẩy cửa phòng cô ấy bước vào.
Bà ta dọn dẹp vệ sinh phòng bếo xong xuôi, chuẩn bị quay về phòng thì lại thấy bên dưới khe cửa phòng Lê Tuyết Bình phát ra ánh nến yết ớt.
Lê Tuyết Bình không khóa cửa nên bà ta đi vào rất dễ dàng. Nhìn thấy quyển sách Lê Tuyết Bình để trên bàn, trong ánh mắt bà ta liền ánh lên sự ngạc nhiên.
"Cây nến này tối lắm, nếu con muốn đọc sách thì ban ngày hẵng đọc, buổi tối đừng đọc kẻo hại mắt đấy." Trương Hồng Mai vừa nói vừa định đóng quyển sách trước mặt cô ấy lại: "Hơn nữa bây giờ con cũng không thể thi vào trường đại học nữa rồi, con liều mạng đi học như thế để làm gì chứ? Cũng không có ích lợi gì."
Trương Hồng Mai cứ nói liên tục.
Bà ta là người phụ nữ ở nông thôn không hiểu biết cái gì, tầm nhìn không cao.
Đối với bà ta mà nói, phụ nữ suy cho cùng đều phải lập gia đình, thay vì học hành nhiều như thế thì chi bằng xem thử người đàn ông ở nhà nào tốt, đến lúc đó sinh thêm hai đứa con trai thì không phải nửa đời sau liền có thể trông cậy nhờ vả rồi sao?
"Học hành nhiều một chút cũng không có hại gì." Lê Tuyết Bình chau mày một cái rồi cản cái tay đang tiến tới của Trương Hồng Mai lại.
"Nhưng cũng không có được tích sự gì!"
"Được rồi mà mẹ, con học một lát rồi nghỉ ngơi liền, mẹ đừng làm phiền con nữa mà." Lê Tuyết Bình hơi mất kiên nhẫn mà nói.
"Được rồi..."
Trương Hồng Mai thấy Lê Tuyết Bình như vậy thì đành thở dài, nhưng miệng vẫn đang nhỏ giọng lầm bầm thêm mấy câu.
Âm lượng tuy nhỏ nhưng Lê Tuyết Bình vẫn có thể nghe thấy.
Chẳng qua là nói đại học gì đó cũng bỏ đi thôi, còn đọc mấy thứ sách rác rưởi này nữa chứ, lãng phí thời gian.
Trong phòng một lần nữa quay về trạng thái yên tĩnh nhưng Lê Tuyết Bình nhìn vào tài liệu học tập để thi vào trường đại học trước mặt, còn trong lòng lại suy nghĩ về chuyện của Lê Hân nên không nhớ được bao nhiêu nội dung trong đó cả. Học hành như vậy hiệu quả sẽ rất thấp, Lê Tuyết Bình hơi phiền lòng mà đặt sách xuống rồi thối tắt ngọn nến đi.
....
Trong sân nhỏ nhà nông lúc này vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã ngủ cả rồi. Bên ngoài cửa sổ đều là mảng tối đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng yếu ớt có thể chiếu qua cửa sổ.