Lê Chí Sâm là con trai trong nhà, từ nhỏ được nuôi dưỡng trong sự nuông chiều, có thể nói không có nhiều gia đình mà không trọng nam khinh nữ. Lúc Trương Hồng Mai mang thai cậu ấy cũng là mong muốn mang thai con trai, cũng mày mà được như ý nguyện, vì thế Lê Kiến Bình và Trương Hồng Mai đối xử với cậu ấy vô cùng dung túng nên đã nuôi dưỡng thành ra tình tính cậu ấy như bây giờ.
"Xí! Còn tưởng là gả cho quân nhân thì tìm được chỗ chống lưng vững chãi, có bản lĩnh thì nhốt ở trong căn phòng nhỏ đó đi, mãi mãi đừng có mà đi ra!" Trương Hồng Mai đi ra, nhìn thấy cửa phòng Lê Hân đóng chặc thì chửi mắng một câu.
Lê Hân ở trong phòng nghe thấy giọng nói hung hăng đằng hanh của Trương Hồng Mai vang lên ở bên ngoài, nhưng giọng nói lại đi về hướng ngược lại. Bà ta lúc này đang vội vàng làm lại bữa sáng cho con trai nên không có thời gian để chỉnh đốn cô.
Căn phòng của cô vốn dĩ là phòng chứa củi cải tạo lại, căn phòng nằm ở bên ngoài, là một căn phòng nhỏ xíu, ngay cả cửa sổ cũng chỉ có một cái bé tẹp, không thể thông thoáng gió thì không nói mà lại còn bị đông lạnh hè ẩm, ở vô cùng không thoải mái.
"Nếu biết từ sớm thì khi nãy đã mang hết trứng gà đi rồi." Lê Hân sờ bụng một cái.
Khi nãy trên bàn ăn, cô đã ăn tổng cộng được một quả trứng gà, ăn được vài muỗng cháo loãng nên bụng vẫn chưa được lấp đầy. Bây giờ nhìn lại, bữa cơm trưa và cơm tối cũng sẽ không có phần của cô nữa đâu.
"Người ta xuyên không, trong không gian đều có đồ ăn ăn mãi không hết, tại sao mình xuyên không thì phải chịu đói bụng cơ chứ?" Cái miệng nhỏ Lê Hân càu nhàu, nhìn căn phòng mà chỉ cần nhìn lướt một cái là thấy toàn bộ thì cô liền không kiềm được mà lại thở dài.
Ở trong phòng này chờ đợi thì chi bằng đi vào trong không gian, ít nhất thì còn có nước nóng để uống.
Vậy nên Lê Hân liền tiến vào trong không gian, nơi này không khác biệt gì ngày hôm qua, giống như không có gì thay đổi thì dư thừa vậy.
"Chủ nhân (*^▽^*)!" Tam Mao tay đang quét dọn, nhìn thấy cô đi vào thì liền vô cùng thân thiết mà gọi cô một tiếng, sau trên màn hình của cỗ máy gương mặt liền lộ ra biểu cảm vui vẻ hớn hở.
Tam Mao đi rót một ly nước nóng mang đến cho cô, nhưng trong sở nghiên cứu không có nguyên liệu nấu ăn, cho dù Tam Mao có thể tự tay nấu ra bữa ăn ngon thì cũng như không bột đố gột nên hồ.