"A a a a —— mày mày mà, mày muốn chết đúng không!" Trương Hồng Mai là người hồi phục tinh thần lại đầu tiên, bà ta chỉ vào Lê Hân, ngón tay vì tức giận mà liên tục run rẩy: "Để tao đánh chết ngươi, Tuyết Bình đi lấy chổi lông gà tới đây!"
Cái con điên này, quá là lãng phí đồ ăn mà!
Không thể không đánh mà!
Trương Hồng Mai quát lớn một tiếng rồi đi nhanh về phía Lê Hân, vung tay lên muốn đánh cô.
Lê Hân nhìn thấy Trương Hồng Mai như chó điên lao về phía mình thì nhanh chóng đá chiếc ghế gỗ đang ngồi về phía Trương Hồng Mai đang lao về phía mình.
Cái ghế khá nặng nên cú đá này của Lê Hâm liền phát ra một tiếng vang dội. Cái ghế nằm chắn giữa cô và Trương Hồng Mai, chặn Trương Hồng Mai đang lao tới.
"Dì, tôi bây giờ là vợ của quân nhân, đánh vợ quân nhân là chuyện phạm pháp đấy, nếu dì dám đánh tôi thì nhất định sẽ bị nhốt vào ngục, dì có muốn thử hay không?" Lê Hân lập tức nói.
"..."
Trương Hồng Mai không hiểu biết về pháp luật nên liền bị cô hù dọa sợ.
Thật hay giả vậy?
Đánh cô sẽ phạm pháp sao?
Lê Hân quay về phòng rồi đóng cửa lại, hơn nữa còn di chuyển cái bàn nhỏ để chặn cửa lại vì lo Trương Hồng Mai nổi điên lên sẽ phá cửa vào.
May mắn thay Trương Hồng Mai dường như cảnh giác với những gì cô vừa nói nên cô không hề nghe thấy tiếng bước chân từ ở bên ngoài.
Quả nhiên chỉ cần nổi điên thì người tổn hại sẽ không phải là mình.
Lê Hân thở phào nhẹ nhõm rồi đặt mông ngồi xuống bên mép giường. Khi nãy cô đá tung cái ghế lên nên giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn sức lực.
"Sao thế sao thế? Động đất sao?"
Ngay khi Lê Hân vừa rời đi thì em trai họ của cô Lê Chí Sâm mặt mày hoảng loạn từ trong phòng chạy ra ngoài.
Cậu ấy vốn dĩ trong ngủ say sưa trong phòng nhưng bị đánh thức tỉnh dậy bởi tiếng động hất bàn khi nãy của Lê Hân. Lê Chí Sâm thậm chí còn chưa kịp xỏ giày vào là đã vội vàng từ phòng chạy ra xem, dáng vẻ bị dọa đến hoảng loạn.
Lê Chí Sâm chạy đến, đầu tiên là là nhìn thấy ba mẹ và chị mình đều đang đứng, sau đó lại nhìn xuống đất thì lập tức liền nổi giận.
"Con còn chưa ăn sáng nữa, ai đã lật tung cái bàn lên vậy? Bữa sáng không còn gì nữa rồi, muốn bỏ đói con sao?"