“Hiểu Vân, cháu nói như thế nào?” Tô Hòa Bình tức đến run người, từ những chi tiết nhỏ này mà ông cũng đã phát hiện ra gì đó.
[ “Em trai, từ nhỏ sức khỏe của anh đã yếu, mẹ có hơi bất công thì em cũng đừng giận nha.”
“Hahaha, em trai, anh trêu em đấy, mỗi lần mẹ làm cơm, anh đều nói Hiểu Vân trộm đưa một nửa cho nhóc Điềm.”
“Mặc dù một phần của em coi như để bồi dưỡng thân thể cho nhóc Điềm, anh vẫn có thể chia phần này của anh cho em.”
“Cái gì? Em không ăn à? Vậy thì thôi, anh không khách sáo nữa nhé..” ]
Tô Hòa Bình nhớ lại mấy chuyện trước kia, ngẩng đầu nhìn về phía anh trai Tô đang chột dạ trốn ở cửa chính, không dám nhìn thẳng vào ông, thật đúng là trớ trêu.
Ông đúng là đồ con lợn mà, người ta nói gì thì tin đấy, gì mà anh trai ông là người anh tốt, còn nói là sợ mẹ biết lại khinh thường ông, ngàn vạn lần không cần về hỏi mẹ, coi như không biết gì.
Ông đúng là bị mù mà!
Lúc này ông còn gì mà không hiểu nữa, mẹ thiên vị anh trai, mỗi ngày không phải là trứng gà thì lại là bánh bao, khiến con của ông đi đưa cơm xa như vậy. Nói là cho con gái ăn, cũng không phải con gái của Tô Hòa Bình ông đây.
Sắc mặt của Tô Hiểu Vân lúc trắng lúc xanh, không nghĩ tới bình thường con ranh kia cứ im lặng, lúc này lại nói hết ra.
“Anh trai, anh đã sớm biết chuyện này.”
“Em hai, đừng có nói bậy, có gì thì người một nhà đóng cửa bảo nhau.” Mặt của anh trai Tô đỏ bừng lên, giả vờ như một người anh trai tốt, ông ta vốn sĩ diện, nhiều người chen chúc ở cửa như vậy, thì thà thì thầm.
Còn có mẹ của ông ta cũng thật là, làm cái gì cũng không thương lượng trước với ông ta, bây giờ cãi vã như này, ai cũng biết.
“Anh trai, anh nói với em, mẹ làm đồ cho một mình anh ăn, nhưng anh thương Điềm Điềm nhỏ gầy, nên bảo Tô Hiểu Vân giữ lại một phần đưa cho con bé, có phải hay không?”
“Cái gì, dựa vào cái gì mà cho con ranh ti tiện kia ăn?”
Anh trai Tô không biết nói sao, nhiều người như này, ông ta vì muốn giữ danh tiếng nên mới nói ra cho người bên cạnh nghe thấy.
Còn về phần nói cái gì mà đừng cho mẹ biết, ông ta cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới thời gian trôi qua lâu như vậy mà mẹ ông không biết gì thật.
“Con bé kia, đã bảo là đưa cho Điềm Điềm, sao con lại đi kể với bà nội là Điềm Điềm ăn vụng?” Anh trai Tô làm bộ quát Tô Hiểu Vân một tiếng.
Tô Hiểu Vân lập tức hiểu: “Cha, bởi vì con sợ quá nên đã quên mất, em họ, chị xin lỗi em, đều do chị, hẳn là do chị trộm đưa đồ cho em, nhưng hôm sau lại vội vàng đi ra ngoài nên….. Bà nội, đây là lỗi của con, bà đừng giận nữa.”
Những lời này của Tô Hiểu Vân khiến Tô Điềm buồn nôn, Tô Hòa Bình cùng Chu Tuệ Ngọc tức run cả người.
“Chị họ, lần sau ăn vụng nhớ súc miệng, em có thể nhìn thấy vụn trứng dính trên răng của chị đấy.”
Tô Điềm yếu ớt nói một câu, muốn nói vài câu cho xong chuyện sao, cô còn chưa có đồng ý đâu, mang tiếng oan, còn bị đánh, mạng cũng không còn. Bây giờ cứ thế cho qua, Tô Hiểu Vân càng muốn giữ gìn danh tiếng, cô càng không cho.
Tô Hiểu Vân phản xạ có điều kiện giơ tay lên chùi miệng, còn nhe răng ra dùng ống tay áo lau sạch, khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của Tô Điềm, đầu ‘Oanh’ một cái.
Thân thể cứng ngắc quay lại, những người xung quanh nhìn chị ta với ảnh mắt châm biếm, khinh thường, chán ghét, cả người Tô Hiểu Vân rét run.
“Không, con không có, Tô Điềm nói dối, nó…”
Chát!
“Cha?” Tô Hiểu Vân ôm mặt, không dám tin nhìn về phía cha mình.
Chị ta không hiểu, một cái tát này của cha có khác gì đang khẳng định việc chị ta ăn trộm sao?