Cái miệng nhỏ của Tô Điềm nói không ngừng, hai câu đầu bà cụ Tô còn lên tiếng chửi bới, về sau Tô Điềm càng nói càng nhiều, bà cụ Tô không chửi nổi nữa, bởi vì bà ta đã quên mình muốn nói gì tiếp theo.
Đáy mắt Tô Khải tràn đầy ý cười nhìn em gái một câu lại thêm một câu mắng người, hóa ra thành ngữ còn có thể dùng như vậy.
Tô Hiểu Vân ngớ người nhìn Tô Điềm. Đây thực sự là Tô Điềm sao? Lúc nào mà Tô Điềm lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy rồi? Xem ra từ trước tới nay đều là giả vờ, đúng là tâm cơ khó lường.
“Ơ, bà không hát nữa à? Có phải bà đang chờ những người khác tới đây đúng không? Cái ý tưởng này của bà thật là, làm cháu cũng không biết nên nói gì giờ, bà như vậy, người ta căm ghét trốn còn không kịp, ai muốn chạy tới xem chứ.”
Mấy ngày nay lúc đang sửa nhà, có gì mà cô chưa từng làm chứ. Chính cô đem ý tưởng nói ra chia nhà như nào, dọn ra ở riêng cần vật gì, làm cho mấy bà thím, chị dâu tới xem một lần lại một lần nữa.
Mọi người đều sợ hãi vô cùng.
Danh tiếng ác lòng ác dạ của cô coi như không thể tẩy sạch được rồi.
Tô Điềm không hề sợ hãi, cha Tô tiếp tục giữ im lặng, mẹ Tô thì chán ghét nhìn, Tô Khải oán hận, bà cụ Tô nhìn mà hoảng sợ.
Nhưng cứ như thế bỏ qua, bà ta lại không muốn.
“Em họ, vừa nãy em hơi quá đáng rồi đấy, chúng ta là con cháu, hiếu kính người lớn là chuyện nên làm, nếu em không chủ động hiếu thuận với ông bà, vậy sau này sao em có thể trở thành một người bà được.”
Tô Hiểu Vân trách mắng Tô Điềm.
“Hừ! Còn chị thì hiếu thuận à, đúng là cái gì cũng nói, còn nói thật dễ nghe nữa, vậy đồ ăn chị lấy được từ trên thị trấn có hiếu thuận đưa bà không, anh họ đưa đồ cho chị cùng với bác gái, chị cũng vụng trộm giấu ở đâu rồi?”
Thật ra Tô Điềm cũng không biết liệu Tô Hồng Quân có cho mẹ con Tô Hiểu Vân cái gì hay không.
Tâm trạng của Tô Hiểu Vân căng lên, sắc mặt mất tự nhiên, Tô Điềm nhìn mà vui hẳn, cô vốn chỉ nói bừa thôi, không ngờ có chuyện đó thật.
“Mày nói bậy bạ cái gì đó, đừng cho là bọn tao giống nhà mày.” Trương Thúy Hoa nhảy dựng lên, không dám nói nặng lời, chỉ sợ cái miệng nhỏ của Tô Điềm nói thêm gì đó. Bà cụ Tô vội vã chạy tới đây, bọn họ vốn tới đây để làm một nhà Tô Hòa Bình ngột ngạt, vội vàng đưa bà cụ Tô tới đây, cái gì cũng chưa kịp thu dọn, không biết cha đứa nhỏ chạy đi đâu rồi.
“Cháu chỉ nói vậy thôi, bác cả chột dạ cái gì, nhìn bác nói dối cũng quá kém đi, chậc chậc chậc.” Tô Điềm nhìn sang bà cụ Tô, quả nhiên thấy mặt của bà ta nặng nề vô cùng.
Nếu gia đình con cả mà bà ta yêu thương nhất mà lại vậy thì bà ta sẽ đau lòng vô cùng, nhưng bà cụ Tô lại né tránh ánh mắt của mọi người, xem ra là có vấn đề rồi.
“Đừng có kéo người khác vào, thằng hai, mẹ hỏi con, có phải là con vụng trộm giấu tiền riêng đúng không?” Bà cụ Tô nghiêm khắc hỏi Tô Hòa Bình.
Tô Hòa Bình nhếch miệng lên một cái, trong lòng khổ sở vô cùng.