Tô Điềm hài lòng với dự kiến của mình, thịt lợn cắt thành một cân hoặc hai cân; bột mì hai cân, năm cân và bảy cân.
Sáng sớm hôm nay, Tô Điềm đã đi qua ít nhất năm khu vực ở chợ đen, lúc này mới cất năm trăm đồng tiền vào trong không gian, mỗi lần thu tiền giấy cô đều dùng ống tay che giấu nhét vào trong không gian, kỹ thuật cất tiền của cô ngày càng thành thạo.
Đồ vật hết sạch, cô nên đi xem thử cung tiêu xã của thời đại này như nào.
Tô Điềm vừa vòng ra khỏi ngõ nhỏ sau bệnh viện liền buộc lại tóc, cột cao thành tóc đuôi ngựa, vung vẩy đi tới cung tiêu xã.
“Cha, hình như con vừa thấy em gái.”
“Làm sao mà thấy được.” Một xu cũng không có, con bé sẽ không chạy lên thị trấn.
Tô Khải nhíu mày, anh ta không thấy rõ mặt nhưng nhìn bóng lưng thì khá giống, có lẽ là bị hoa mắt đi.
“Cha, năm nay không kiếm được việc.” Bọn họ đi xung quanh hai hôm, bánh ngô mang theo cũng hết, một công việc cũng không kiếm được.
“Trở về đi.” Không tìm được việc, trước tiên làm xong hết việc trong nhà đã, hai ngày nay ông vẫn không an tâm, xung quanh nhà trống trải, phía sau nhà lại gần núi, càng nghĩ càng lo.
“Đi, bây giờ trở về.”
Tô Điềm không hề hay biết rằng bản thân suýt chút nữa bị Tô Khải phát hiện, lúc này cô đang đứng trước cửa cung tiêu xã, phân vân không biết nên vào hay không, hình như cô nhớ là em gái ruột của cha, Tô Tú Anh, đang làm việc ở đây, vậy thì sẽ bị người cô này nhìn thấy.
Cuối cùng vẫn quyết định vào xem, cô muốn mua một ít đồ.
Nhìn thấy thuốc lá Trung Hoa, sau khi hỏi giá, cô cắn răng mua hai hộp, hai hộp hai đồng, còn cần một tờ phiếu. Phiếu cô chỉ có đúng hai cái, những thứ khác đều có trong không gian của cô, lại còn rẻ hơn. Tô Điềm chỉ đến xem thử, không nhìn thấy người cô của cô đâu, nhẹ nhõm thở phào.
Theo như trong trí nhớ, đi tới xưởng dệt.
“Cháu bé tìm ai thế?”
“Cháu chào ông ạ.”
Tô Điềm ngọt ngào cười, khiến vẻ mặt nghiêm túc của ông lão cũng dịu theo.
“Tìm người nào sao?” Trông không giống lắm, có thể vào làm ở đây, tiền lương không thiếu, đâu đến mức ăn mặc như vậy.
Tô Điềm không biết ông lão nghĩ gì ở trong lòng.
“Cháu chỉ muốn vào xem trong này có ai có vải thừa bị lỗi không…” Tô Điềm vừa nói vừa xấu hổ cười, nhanh nhẹn đưa cho ông lão một bao thuốc lá Trung Hoa.
Ông lão vừa thấy, ánh mắt sáng lên, nhóc con đúng là biết làm người, tay ông ta ma sát bao thuốc lá: “Cháu muốn sao?”
Tô Điềm mãnh liệt gật đầu, nhất định muốn, cung tiêu xã sẽ phát phiếu vải, cô đã nhìn trong không gian, thật là tốt quá, nhìn bộ dáng hiện tại của bọn họ, bất kể thế nào cũng có chỗ sơ hở.
“Được rồi, chờ ở đây.”
Tô Điềm ngồi ở phòng bảo vệ chờ, rất nhanh sau đó ông lão đã quay lại, phía sau còn dẫn theo một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi. Người phụ nữ nhìn Tô Điềm từ trên xuống dưới một lượt, gương mặt lạnh nhạt.
Tô Điềm thầm nghĩ, không cần tức giận, người ta lạnh nhạt vì người ta có tư cách làm vậy.
“Cháu đi theo người này đi.” Còn những cái khác ông ta không quản nữa.
“Cháu cảm ơn ông ạ.”
“Đi thôi.”
Không có đi từ cửa chính đi vào, người phụ nữ dẫn Tô Điềm vòng qua xưởng may, đứng ở chỗ một cánh cửa nhỏ, bà ta móc ra một cái chìa khóa cho vào ổ.