"Con bé chết tiệt kia, ai cho mày ăn vụng, đấy là đồ mà mày được phép ăn sao?! Con bé đê tiện này, hôm nay tao cho mày ăn đủ..."
Theo từng tiếng chửi rủa của bà Tô là tiếng quất roi vù vù lên người Tô Điềm, mỗi lần vung roi là một tiếng xé gió va chạm vào da thịt, có thể tưởng tượng được sức khoẻ lớn thế nào.
Tô Điềm cảm thấy đầu co rút từng cơn cùng với vết roi đau rát trên người, nhưng đầu óc mê man không thể mở mắt ra được.
Ăn vụng cái gì? Đang nói cô sao?
Không phải trong lúc cô đang livestream nấu ăn thì bất cẩn làm đổ nước trúng ổ điện dẫn đến bị giật điện mà chết rồi sao?
Tại sao còn cảm nhận được đau đớn thế này?
Cảm giác bị điện giật cô vẫn chưa quên được đâu.
"Điềm Điềm, Điềm Điềm của mẹ...."
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó là từng tiếng la hét, tiếng khóc đầy bi thương, thân thể run rẩy vì đau đớn của Tô Điềm được người vừa chạy tới thương tiếc ôm vào lòng một cách thận trọng.
Đau! Đau quá! Chỗ nào cũng đau!
Tô Điềm dùng chút sức lực còn lại cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, đập vào mắt là một khuôn mặt già nua dịu dàng, nước mắt ướt đẫm.
Tô Điềm giật mình, không biết làm sao mà viền mắt cũng chua xót theo.
Ngay sau đó là ký ức như thủy triều đánh úp về phía cô, khiến cái đầu vốn đang đau đớn không chịu được của cô như muốn nổ tung.
Đau quá, cô không kìm được đưa hai tay ôm lấy đầu, miệng vô thức rên rỉ.
"Điềm Điềm, đừng dọa mẹ, đừng dọa mẹ con ơi.... Hu hu, cha của con tới rồi, rất nhanh sẽ tới thôi..."
Bà cụ Tô vừa ra tay đánh người, nhìn cảnh trước mặt càng thấy càng tức giận, bất quá chỉ là một đứa lỗ vốn, còn dám to gan ăn vụng, Chu Tuệ Ngọc còn dám nói như thế. Thế nào? Thằng hai còn dám tính sổ với bà lão này chắc?
Khuôn nặt của bà Tô trở nên hung ác, bàn tay như móng gà nắm chặt nhánh cây trong tay, hung hăng vung thêm mấy nhát roi nữa.
Chu Tuệ Ngọc vội vàng dùng cơ thể mình ngăn lại, từng nhát roi tàn nhẫn đánh lên khiến bà còn đau nữa là con gái bà cả người đầy vết thương, quần áo cũng bị đánh nát.
Càng nghĩ càng đau xót, nước mắt từng giọt rơi xuống, bà không dám dùng nhiều sức, cả người con gái đều bị thương, lúc bà nâng cô dậy còn phát hiện sau gáy còn chảy máu nữa.
Cổ họng như bị nghẹn lại, nghĩ lại những gì mà con gái bà đã phải chịu, trực tiếp khóc rống lên, khiến người nghe đau lòng.
Có một cô con dâu đang vây xem quay lưng lại lau nước mắt.
Cả nhà cậu hai nhà họ Tô đều quá khổ!
Chính là con bò già nhà họ Tô.
"Cô muốn chết hả, cái thứ tai họa chỉ biết khóc này, mẹ như nào thì nuôi con gái như thế, còn dám ăn vụng, miệng dài quá rồi."
Bà cụ Tô chỉ vào Chu Tuệ Ngọc mà chửi bới.
Đợi đến khi đau đớn trên người giảm bớt, Tô Điềm từ từ mở mắt.
Bởi vì còn đang bị Chu Tuệ Ngọc ôm vào lòng nên cô không nhìn thấy được nhiều lắm, nhưng đây là nơi nào? Đầy bụi bẩn, bụi không chỉ bám vào người, mà cả bầu trời đều bụi bặm.
Lại nhìn về phía.... bà lão đang chống nạnh, trong tay còn cầm một cành cây chỉ trỏ, suýt nữa chọc vào mắt người đang ôm cô.
Nhìn kỹ cái người đang không ngừng chửi bới, hai mắt trợn ngược lênt, làn da già nua nhăn nheo như vỏ cây.
Ôi trời!! Mù mắt cô rồi, mẹ viện trưởng, con mù rồi...
Ánh mắt của Tô Điềm ghét bỏ rời đi khuôn mặt già nua, ngước lên nhìn người đang ôm cô, tuy cũng có tuổi rồi nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Cô được rửa mắt rồi!
Nhìn con gái trốn vào trong lòng mình, Chu Tuệ Ngọc đau lòng muốn chết, liên tục nói an ủi cô đừng sợ.
Mà bà cụ Tô thấy con bé ti tiện kia vừa mở mắt nhìn bà lại ghét bỏ quay đi.
Suýt nữa làm bà tức chết!
Con ranh này, nếu không phải bà còn muốn dùng nó đổi lấy tiền sính lễ, bà sẽ dạy dỗ nó một trận.
Chát!
Lại thêm một tiếng kêu đau đớn!
Tô Điềm biết đây là có người giúp cô đỡ đòn, nhanh chóng ngẩng lên, nhìn thấy một khuôn mặt cương nghị đang nhìn cô, trên mặt người đó tràn đầy yêu thương, hối hận và cả hổ thẹn, nở một nụ cười dịu dàng với cô.
Trong đầu Tô Điềm hiện lên một hình ảnh, đây là bố của nguyên chủ - Tô Hòa Bình.