Sau khi dỗ dành hai người xong, Khương Phi Nhạn quay đầu nhìn chú Chu, hỏi:
"Chú Chu, bây giờ tình hình thế nào rồi, người đó đã khai nhận chưa ạ?"
"Khai rồi." Chú Chu gật đầu: "Hắn ta khai nhận là Lâm Xuân Cầm đã đưa cho hắn ta một khoản tiền, để hắn ta đi bắt cóc cháu."
"Hiện tại Lâm Xuân Cầm là nghi phạm hình sự, lát nữa chú sẽ dẫn người đến nhà máy thép đưa bà ta về cục cảnh sát điều tra."
‘Chủ yếu là cha cháu… Ông ta có biết chuyện này hay không, nếu biết chính là bao che tội phạm, cũng phạm tội đấy."
Ánh mắt Khương Phi Nhạn lạnh lùng: "Ông ta đương nhiên là biết, cháu tận tai nghe được cuộc trò chuyện của ông ta và Lâm Xuân Cầm."
Chú Chu: "Vậy thì tốt, đến lúc đó có thể cháu cũng phải đến cục cảnh sát để lấy lời khai."
"Vâng, cháu biết rồi ạ." Khương Phi Nhạn tiếp tục nói: "Chú Chu, lát nữa chú đến nhà máy thép bắt người, cháu có thể đi cùng được không ạ?"
Chú Chu: "Nhạn, ý cháu là?"
Ánh mắt Khương Phi Nhạn kiên định, giọng nói trong veo: "Cháu muốn đích thân vạch trần tội ác của Lâm Xuân Cầm, muốn cả nhà máy thép đều biết chuyện này!"
Dì Ngô bực bội nói: "Ừ, cứ làm um lên cho dì! Phải để cho mọi người đều biết bộ mặt thật của Lâm Xuân Cầm!"
"Tên Khương Quốc Vĩ kia cũng không phải hạng tốt đẹp gì, đến lúc đó để ông ta thân bại danh liệt, xem ông ta còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm ở nhà máy thép nữa không!"
Chú Chu ở bên cạnh nói thêm một câu: "Nếu Khương Quốc Vĩ bao che tội phạm là thật, cũng sẽ đi tù, công việc cũng không giữ được."
"Phải đấy!" Đôi mắt dì Ngô sáng lên, lập tức vui vẻ: "Tốt quá!"
Nhìn thấy vợ mình lúc nãy còn đang phẫn nộ, một giây sau đã thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, chú Chu không khỏi cong môi cười.
Khương Phi Nhạn và Chu Linh Tuệ nhìn nhau:...... Vô tình ăn phải một nắm cơm chó.
"Haizz, chỉ là chuyện Nhạn Tử phải xuống nông thôn thì phải làm sao đây, giá mà có thể rút lại tên trong danh sách thì tốt rồi."
Nhà họ Chu cách nhà họ Khương hơi xa, đi xe buýt cũng mất nửa tiếng.
Nhà ở xa nên đương nhiên cũng không biết một số tin tức và lời đồn.
Dì Ngô cũng chỉ mới biết chuyện này từ Khương Phi Nhạn cách đây hai hôm.
Vừa nói đến chuyện này, dì Ngô lại buồn bực vô cùng:
"Chỉ còn có mấy ngày nữa thôi, chúng ta cũng không quen ai ở uỷ ban, có đi tìm quan hệ cũng chưa chắc đã tìm được người."
Khương Phi Nhạn: "Không sao đâu dì Ngô, vừa hay cháu cũng không muốn ở lại Kinh Thị nữa, xuống nông thôn cũng tốt."
Nghe vậy, trong lòng dì Ngô rất khó chịu.
Nếu không phải Khương Quốc Vĩ là một người cha vô dụng, thì Nhạn Tử sao lại đau lòng muốn rời xa Kinh Thị chứ.
"Nghe người ta nói, môi trường ở nông thôn rất khắc nghiệt, dì lo cháu ở đó sẽ không quen."
Bà ấy có quen một người chị em ở trong nhà máy, con của chị ấy đã xuống nông thôn 3 năm rồi, mới về được một lần.