"Cảm ơn chị!!!" Cậu bé đứng im tại chỗ, trịnh trọng cúi đầu trước cô:
" n tình của chị, em suốt đời khó quên! Lớn lên em nhất định sẽ báo đáp chị!"
"Không cần đâu Tiểu Đản, chúng ta là trao đổi công bằng, em không nợ gì chị cả."
Trong lòng Khương Phi Nhạn cảm thấy ấm áp, nghiêm túc nhìn cậu bé nói:
"Chị chỉ mong em khỏe mạnh trưởng thành, sau này trở thành một nam tử hán đội trời đập đất, em có làm được không?"
"Được ạ! Em nhất định sẽ làm được!!" Tiểu Đản ưỡn ngực, trịnh trọng cam kết.
"Được rồi, vậy hẹn gặp lại em sau nhé!" Khương Phi Nhạn mỉm cười vẫy tay, sau đó kéo xe bò rời đi.
"Chị ơi..." Nhìn theo bóng lưng cô, mũi Tiểu Đản cay cay, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống.
Cảm ơn chị, người chị gái tốt bụng, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp lại...
......
Kéo xe bò rẽ trái rẽ phải một đoạn đường.
Khương Phi Nhạn tìm một nơi vắng vẻ, liền cất cả xe bò và thùng gỗ vào không gian.
Cô ăn trưa trong không gian, sau đó sửa soạn lại bản thân một chút.
Thay một bộ quần áo giản dị, bôi đen nhẻm vùng mặt, cổ, cánh tay, mu bàn tay, đeo khăn trùm đầu màu xanh lam, khoác trên vai chiếc giỏ nhỏ rồi bước ra khỏi không gian.
Hôm nay ngoài việc giao hàng cho nhà Tiểu Đản, cô còn một nhiệm vụ nữa là đến chợ đen tìm hiểu tình hình.
Mặc dù sau này khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Khương, cô có thể lấy hết số tiền tiết kiệm của nhà họ, nhưng ước chừng nhiều nhất cũng chỉ được vài nghìn tệ.
Cô dự định sau này trở về thành phố sẽ mua vài căn nhà, số tiền đó chắc chắn là không đủ.
Hơn nữa, khi xuống nông thôn, cô muốn mua bán gì đó cho có lệ thì cũng cần phải có tem phiếu.
Vì vậy, cô dự định hai ngày này sẽ đến chợ đen tìm hiểu tình hình trước, nếu được thì trước khi xuống nông thôn sẽ làm một mẻ lớn.
Việc tìm đường đến chợ đen cũng rất tình cờ, ban đầu cô định đến gần bệnh viện xem sao, biết đâu may mắn bám theo được ai đó.