Khương Phi Nhạn vừa về đến nhà đã phát hiện cửa phòng mở toang.
Đồ đạc trong phòng bị lục tung, chiếc hộp nhỏ mà nguyên chủ dùng để dành tiền cũng bị mở ra.
Ban đầu bên trong có hơn 10 đồng lẻ, giờ chỉ còn lại lác đác hai ba đồng.
Ban đầu cô nghĩ số tiền không nhiều, trước đây để trong phòng cũng không sao nên không cất vào không gian, không ngờ lại bị người ta trộm mất.
Khương Quốc Vĩ đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem báo, nghe thấy thế không khỏi nhíu mày: "Con có thái độ gì đấy! Vừa về đến nhà đã gào lên om sòm!"
Lâm Xuân Cầm đang nấu ăn trong bếp, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đi ra: "Có chuyện gì thế này?"
Nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ, Khương Phi Nhạn biết ngay không phải họ.
Vậy thì chỉ còn lại một người, Khương Vạn Bảo!
Khương Phi Nhạn lập tức xông vào phòng Khương Vạn Bảo.
Vừa nhìn thấy cô, cậu ta lập tức luống cuống giấu tay ra sau lưng.
Khương Phi Nhạn nhìn chằm chằm vào cậu ta: "Có phải cậu lấy trộm tiền của tôi không, mau đưa ra đây!"
"Không phải! Cô đừng có nói linh tinh!" Khương Vạn Bảo cứng cổ cãi lại, nhưng trong lòng lại hoảng sợ vô cùng.
Chết tiệt, sao lại trùng hợp như vậy chứ.
Cậu ta còn đang định giấu tiền đi rồi mới vào phòng cô dọn dẹp hiện trường.
Không ngờ lại về sớm thế!
"Không đưa đúng không?", Mắt Khương Phi Nhạn lạnh lẽo, một phát túm lấy cánh tay cậu ta, dùng sức kéo mạnh một cái, liền bẻ gãy cánh tay cậu ta!
"Cô làm cái gì vậy, đau chết mất!!", Khương Vạn Bảo ôm cánh tay, đau đến mức không chịu nổi.
Khương Phi Nhạn giật lấy tiền từ trong tay cậu ta: "Đây là cái gì? Còn dám nói dối!"
"Là tiền của tôi!", Khương Vạn Bảo tức giận trừng mắt, định giật lại tiền: "Mẹ tôi nói rồi, đồ của nhà họ Khương đều là của tôi!"
Cậu ta còn phải lấy tiền này mua truyện tranh với đồ ăn vặt nữa chứ, đã hứa với bạn học rồi!
Nếu không phải tiền tiêu vặt của cậu ta đều tiêu hết rồi, thì cậu ta mới không thèm lấy tiền của con nhỏ hung dữ này.
"Đồ ăn trộm còn lý lẽ à?!", Khương Phi Nhạn cười lạnh một tiếng, giơ tay chính là một cái bạt tai quất tới.
"Bốp! --" Một phát đánh cho nửa bên mặt cậu nhóc mập ú ù cả lên.
"A a a! Cô lại đánh tôi!!", Khương Vạn Bảo ôm mặt, lập tức gào khóc.
Nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của con trai bảo bối, Lâm Xuân Cầm và Khương Quốc Vĩ lập tức chạy như bay tới.
"Vạn Bảo, sao thế này?", Lâm Xuân Cầm một tay ôm lấy con trai, liên tục dò hỏi.
"Khương Phi Nhạn! Mày đã làm gì em trai mày thế hả?!!"
Khương Quốc Vĩ cũng chẳng hỏi han gì, vừa vào cửa đã chỉ thẳng mặt Khương Phi Nhạn mắng xối xả một trận.
Khương Phi Nhạn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Hừ, trước tiên hỏi xem cậu con trai ngoan của hai người đã làm gì đi đã!"
Nghe thấy câu này, Khương Quốc Vĩ nhìn về phía Khương Vạn Bảo, cau mày hỏi: "Vạn Bảo, con nói đi!"