Judith cụp mắt xuống vì tâm trí trở nên phức tạp, giật mình khi ngón tay anh đột nhiên gõ nhẹ lên trán cô. Derrick không hề hay biết, ngón tay anh đã hạ xuống phía trước mũi cô.
“ Nàng đang nghĩ gì thế?”
Một cảm giác kỳ lạ. Tay anh chạm vào trán cô, và ngay khi anh rời ra, thì vô số suy nghĩ dày vò cô bỗng tan biến. Đầu óc cô trở nên nhẹ nhàng hơn, cơn đau đầu như búa bổ cũng biến mất.
Cảm thấy bối rối, Judith đưa tay vuốt trán.
“Sao đột nhiên lại…”
Derrick cười lên khi cô - người vừa trải qua một hiện tượng khó hiểu.
“Ta đã bí mật xem xét, sẽ không sao đâu.”
“Đã xem xét… anh vừa làm điều gì đó phải không?”
Hiện tượng kỳ lạ đột nhiên xảy ra dường như là một ví dụ về sức mạnh mà anh đang nắm giữ.
Ngay khi Judith mở to mắt hỏi, Derrick liền tinh nghịch nhếch khóe miệng. Judith, người đang bình tĩnh suy nghĩ về lời anh, há hốc mồm kinh ngạc trước ý nghĩ đột ngột của mình.
“Đừng nói là vừa rồi anh nhìn thấu tâm trí tôi đấy nhé? Anh đọc được suy nghĩ của tôi sao?”
"Đúng."
“Cho đến bây giờ, tất cả, tất cả những suy nghĩ của tôi đều…”
Cô đã nghĩ về điều đó trong suốt thời gian ở trước mặt anh.
Judith cố gắng nhớ lại thật nhanh. Nhưng những ký ức đã qua không dễ dàng gì ùa về trong tâm trí cô.
Derrick nhìn cô rồi ngẩng người lên và khẽ cười.
"Ta đùa thôi. Nàng đang thầm chửi ta hay sao vậy? Sao trông nàng lo lắng thế?"
Thấy cô lo lắng anh liền giơ hai tay lên trời với vẻ mặt thản nhiên.
Rồi một vật thể to lớn bay ra từ cửa sổ đang mở và đáp xuống cẳng tay anh ta.
Judith cố gắng cử động cơ thể hết mức có thể trước sự hiện diện bất ngờ này. Tuy nhiên, cô nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy đôi cánh đen trông quen thuộc.
“Ta vẫn chưa thể đọc được suy nghĩ của người khác.”
“…Anh vẫn chưa thể sao?”
Anh dễ dàng rút lá thư ra khỏi chiếc hộp đựng treo trên chân con chim đen.
“Hannibal rất xuất sắc trong lĩnh vực này...”
“Về Hannibal. Gã đó có khả năng đáng kinh ngạc trong việc điều khiển tâm trí người khác. Vậy nên…”
Derrick nghiêng đầu sang một bên đầy vẻ đe dọa. Đôi mắt anh vốn rõ ràng là màu tím, giờ lại ánh lên những tia đỏ.
“Điểm mạnh của hắn là làm suy yếu tình trạng tinh thần của người khác.”
Chuyện như vậy chưa từng xảy ra, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh, cô sợ như thể mình thực sự đang trải qua chuyện đó, mặc dù chỉ nghe kể lại.
Judith bỗng nuốt nước bọt.
“Hắn là một tên khốn”
Sau khi nghe về hắn, Judith liền không muốn gặp tên ác quỷ Hannibal này dù thế nào đi nữa.
* * *
Ngày mà họ phải diện kiến Hoàng đế đã đến trong chớp mắt.
“Thưa ngài, việc chuẩn bị đã hoàn tất.”
Judith ngẩng đầu lên khi nghe người hầu gái nói vậy.
Khuôn mặt trong gương đẹp tựa như những bông hoa vừa nở rộ mùa xuân. Ít nhất, trong mắt người khác, trông nó như vậy.
Thực ra, trước cả khi trang điểm, Judith đã lo lắng về quầng thâm dưới mắt. May mắn thay, chúng không quá lộ liễu vì đã được phủ phấn.
Cô cảm thấy mình đã kiệt sức hoàn toàn. Trong hai ngày, cô bận kiểm tra thái độ của Derrick.
Giống như một con rắn, Killiton có xu hướng bóp nghẹt người khác cho đến khi họ trở nên ngượng ngùng, như thể có một khía cạnh nào đó trong họ khiến hắn khó chịu.
Mặc dù Judith đã gặp hắn, nhưng chủ yếu là trong các buổi tiệc, và ngay cả trong những lúc đó, hắn vẫn là một người đàn ông thường xuyên khiển trách người khác tùy theo tâm trạng.
Đối với một người như vậy, thi Derrick - sẽ chính là con mồi lý tưởng để cắn xé.
Phong thái thiếu văn hóa, cách nói năng thô lỗ, và ấn tượng thô thiển, không chút tinh tế.
Chắc chắn, nó sẽ tạo ra một bầu không khí khác hẳn với Derrick Vaisil trước khi chết. Chính vì vậy, cô đã cố gắng hết sức để sửa chữa hành vi của anh, nhưng Derrick thậm chí còn không thèm giả vờ lắng nghe cô.