Judith thở hổn hển gần như không thể nhúc nhích ng.ực vì cảm giác tê liệt lan tỏa khắp cơ thể. Cô không dễ dàng lấy lại được cảm giác, vì chúng vẫn còn đang hòa quyện với những cơn cự.c kho.ái.
Không giống cô, Derrick đang m.út môi Judith và trêu chọc ngự.c cô mà không hề tỏ ra mệt mỏi.
Judith dùng đôi tay yếu ớt đẩy ng.ực anh ra, nhưng nỗ lực đó chỉ là vô ích. Mặc dù chính cô là người đầu tiên dùng lời lẽ dụ dỗ anh khi yêu cầu anh làm cho cô có thai, nhưng Judith vẫn sợ hãi không biết khi nào vận may đó sẽ đến với mình.
Nỗi lo lắng của cô không phải là vô ích.
Bởi cứ khi nào anh sắp đánh mất chính mình, thì anh sẽ kéo Judith và dẫn cô vào phòng ngủ.
“Ahhhh, tôi, tôi đã nói là dừng lại rồi mà! Chỉ là……. Ahhng!”
Ánh trăng sáng soi rọi thân hình tr.ần trụi của cô vào ban đêm.
Từ đầu đến chân, không chỗ nào trên cơ thể cô không bị anh hành hạ. Thậm chí anh còn cắn vào mu bàn chân cô, như thể thực sự chiếm hữu cô từ "đỉnh" đầu đến "mũi" chân.
Judith không thể chịu đựng được nữa, vặn vẹo cơ thể, cố gắng thoát khỏi anh, nhưng mọi nỗ lực của cô đều vô ích khi tay anh vòng quanh eo cô.
"Haa, nàng định đi đâu nữa vậy...? Ta tưởng nàng bảo muốn có con cơ mà. Vậy nên ta sẽ phải "đẩy nó vào" cho đến khi nàng có thai"
Sau khi bị anh đè bẹp và thở hổn hển gần ba ngày ba đêm, phần dưới của cô như rã rời.
Cuộc trò chuyện lúc đó - khi cô từng tự tin vào "kế hoạch hoàn hảo" của mình, thì giờ đây cứ ùa về.
"Nếu nàng cứ muốn trốn thoát, thì ta sẽ phải trói nàng lại."
"Trói lại" câu nói hoàn toàn khiến Judith chìm vào nỗi sợ hãi xa lạ.
Chính cơ thể của cô, vốn đã phản kháng với bàn tay anh trong đêm đầu tiên, lại tiếp tục làm những hành động đ.ồi trụy và đáng xấu hổ, đến mức giờ đây nó chỉ còn là chuyện bình thường.
Mặc dù vậy, ha.m muốn tì.nh dụ.c của Derrick vẫn không thể thỏa mãn mà cứ thế tăng lên.
Một lần nữa, cô lại bị anh giữ chặt, hai chân dang rộng ra, phía dưới cô bị anh đập mạnh cho đến khi bình minh ló dạng.